Lộc Đỉnh Ký

Chương 1: Chương 1


trước sau

Hồi1

ChốnPhồn Hoa Bạo Khách Lần Vào

Từ đời xưa , thành Dương Châu đã nổi tiếng là một nơi phồn hoa đô hội . Ngườita đã có câu :

Lưng đeo mười vạn quantiền . Phen này quyết cưỡi hạc lên miền Dương Châu .

Sau khi Tùy Dạng Ðế khơisông Vận Hà , muốn đi miền Biện , Triết đều do đường thủy đạo này . Thành DươngChâu ở khoảng giữa sông Vận Hà nên càng náo nhiệt .

Ðời Minh, Thanh , nơiđây qui tụ những nhà buôn bán lớn và trở thành một thị trấn phồn thịnh vào bậcnhất thiên hạ .

Về triều Khang Hy nhàMãn Thanh , phường Minh Ngọc trên bờ Tây Hồ đất Dương Châu còn là nơi tụ hộinhững danh kỹ lầu xanh .

Một hôm gặp tiết cuốixuân , đèn còn thắp sáng tỏ , những tiếng đờn , sáo , tiếng cười đùa , xen lẫnnhững tiếng sai quyền hành lệnh , cùng tiếng hát hãm rượu nổi lên tưng bừng náonhiệt trong ngỏ tại phường Minh Ngọc . Thật là chốn âu ca , trong cảnh tượngthanh bình .

Ðột nhiên năm , sáungười lớn tiếng quát từ phía Namvà mé Bắc phường Minh Ngọc vọng vào :

-Những quân đê tiện ,chó chết, cùng phường làng chơi kỹ nữ hãy nghe đây : Bọn ta đến đây tra xét mộttên can phạm , không quan hệ gì đến người ngoài . Vậy ai nấy im miệng , khôngđược la ó om xòm hoặc làm nhốn nháo . Kẻ nào không tuân lịnh hãy giử vững cáiđầu .

Sau tiếng quát phườngMinh Ngọc lập tức im lặng . Nhưng chỉ trong khoãnh khắc , tiếng đàn bà con gáila hoảng xen lẫn tiếng đàn ông dức lát náo loạn cả lên .

Trong viện Lệ Xuân ,phường Minh Ngọc đang bày yến tiệc . Mười tay đại điếm thương ngồi ở ba bàn .Mỗi người cặp kè một ả kỹ nữ .

Vừa nghe tiếng quát , ainấy sắc mặt tái mét, xôn xao hỏi :

-Chuyện chi vậy ?

-Phải chăng quan phủ đếntra án ?

Ðột nhiên có tiếng đậpcửa ầm ầm như trống thúc . Bọn nô tỳ sợ hãi cuống quít , chẳng hiễu có nên mởcửa hay không ?

Tiếp theo nghe đánh"sầm" một tiếng , cỗng lớn đã bị đạp mở toang ra . Mười bãy, mười támtên đại hán ùa vào . Tên nào cũng nai nịt gọn gàng , đầu bịt vải trắng , lưngthắt đai xanh . Tay chúng đều cầm binh khí ,hoặc cương đao , hoặc thiết xích , hoặc thiết côn sáng loáng .

Bọn điếm thương vừa thấynhững đại hán này , đã nhận ra ngay là những tay anh chị trong nghề buôn hànglậu thuế .

Nên biết thời bấy giờ ,buôn bán phải chịu thuế má rất nặng . Người nào chạy hàng lậu trốn thuế liềnđược một dịp phát tài lớn .

Thành Dưong Châu là nơichứa hàng để tản đi các mặt trong miền Giang Bắc . Nhưng đây cũng là nơi tụ tậpcủa phường Vong Mạng . Chúng kết thành đoàn để hành nghề . Bọn này rất hunghăng . Khi gặp đại đội quan quân chúng liền chạy tán loạn . Còn tiểu đội quanbinh mà ra giọng phách lối là chúng rút binh khí để chống cự ngay . Quan địaphương cũng làm ngơ không muốn can thiệp vào .

Bọn điếm thương chỉ biếtnhững tay anh chị này là phường buôn lậu , chẳng bao giờ cướp đoạt khách thươnghay gây chuyện rắc rối . Bửa nay bỗng chúng sấn vào phường Minh Ngọc làm cho họphải hoang mang kinh hãi .

Một lão cở ngoài nămmươi tuổi lớn tiếng ra lệnh :

-Những người trong nhàdều phải ra ngoài hết và đứng yên không được nhúc nhích . Bọn điếm thương cùngkỹ nữ thấy chúng dữ dội như hung thần liền khiếp sợ cuống quít , đều đứng cảlên không ai dám trái lệnh.

Mấy cô kỹ nữ nhát gan sợquá khóc òa lên .

Lão già lại quát :

-Cả những khách chơicùng kỹ nữ tại các phòng khác cũng phải ra ngoài cho hết , không ai được ở lạitrong phòng .

Tiếng quát chấn động củalão khiến mọi người phải ù tai .

Bọn thủ hạ của lão chạyđi lùng khắp hết các phòng . Hễ khách làng chơi hay kỹ nữ chậm chân một chútchưa chạy ra kịp đều bị đá đít hoặc bị bạt tai . Một số làng chơi cùng kỹ nữchưa kịp vận quần áo tề chỉnh , trông lôi thôi lếch thếch rất buồn cười .

Lão già lại quát hỏi :

-Bọn chúng đã ra hếtchưa ?

Một tên anh chị khác đáp:

-Dạ dạ ! Mọi người đã rahết cả rồi...

Ðột nhiên trong cănphòng mé Ðông có người dõng dạc quát hỏi :

-Tên nào ở đâu lớn mậtdám tới đây la hét ngang tàng , quấy rối cuộc mua vui của lão gia ! Muốn chếtthì vào đây !

Bọn anh chị tức giận lớntiếng thóa mạ :

-Con bà nó ! Tên cẩu tặcnào mà dám cả gan đến thế ?

Lập tức ba đại hán cầmcương đao sừng sực chạy tới căn phòng mé Ðông . Tiếp theo những tiếng la , tiếngrú vang lên...Ba đại hán kia bị hất bắn ngược trở ra ngã lăn xuống đất .

Một tên đại hán bị cươngđao đập vào trán , toé máu rồi ngất xĩu .

Những tên anh chị nàyđều là người hung hãn không sợ chết . Sáu tên nữa liền vọt tới căn phòng kia .

Lại mấy tiếng la inh ỏinổi lên . Cả sáu tên đều bị đá ngã lăn xuống không đứng dậy được . Nhưng chúngchỉ lên tiếng thóa mạ chớ không ai dám xông tới căn phòng kia nữa .

Lão già không nhịn được, tay chắp sau lưng dõng dạc lên tiếng :

-Các hạ quả là bản lãnhcao thâm . Xin cho hay tôn tính đại danh .

Người trong phòng nghelão già hỏi vậy chẳng những không trả lời còn cất tiếng thóa mạ :

Gia gia ngươi họ gì làta ở họ ấy . Tên tiểu tử kia ngươi quên cả họ tên của ông nội ngươi rồi ư ?

Một ả kỹ nữ vào trạc bamươi tuổi đứng gần đó nghe người trong phòng nói vậy , bất giác nổi lên tràngcười khanh khách .

Một hán tử ở phe bán đồlậu nhảy xổ tới tát thị hai cái khiến cặp mắt thị nhảy đom đóm , trào cả nướcmắt nước mũi ra .

Ðại hán vừa tát vừa quátmắng :

-Mẹ kiếp ! con đĩ thốitha này ! Ngươi cười gì vậy ?

Ả kỹ nữ sợ quá không dámnói nữa .

Ðột nhiên từ trong nhàđại điện bên cạnh , một thằng nhỏ cở 12,13 tuổi lớn tiếng thóa mạ :

-Quân đê tiện ! Phườngkhốn kiếp ! vì lẽ gì ngươi đánh má má ta tàn nhẫn như vậy ? Ngươi ra khỏi nhànày là bị sét đánh cháy tay và lưỡi . Ngươi nuốt máu vào làm cho ruột gan tannát .

Gã tiễu tử tuy còn nhỏtuổi mà nỏ mồm thóa mạ không tiếc lời . Miệng gã thốt ra một tràng dài khôngbiết bao nhiêu là câu ác độc .

Gã đại hán tức giận vôcùng , vươn tay ra bắt thằng nhỏ .

Thằng nhỏ này chuyễnđộng thân hình rất mau lẹ . Bóng người vừa lấp loáng gã đã đến đứng ẩn sau lưngmột tên điếm thương .

Ðại hán phóng tay đẩy gãđiếm thương té xuống . Tay mặt gã vung quyềnnhắm đánh vào sau lưng thằng nhỏ một đòn thật nặng .

Ả kỹ nữ đứng tuổi thấyvậy la hoảng :

-Xin đại gia tha mạngcho gã .

Mụ biết rằng thoi quyềnđại hán mà đánh trúng lưng thằng nhỏ tất thằng nhỏ sẽ bị thương .

Không ngờ thằng nhỏ nàylẫn tránh rất mau lẹ .Gã lún người xuống chui luồn qua háng gã đại hán. Ðồngthời gã vương tay bóp lấy âm nang hắn mà bóp thật mạnh .

Ðại hán bị đau thét lên"ầm ầm" .

Ðại hán thấy thằng nhỏvừa tránh khỏi vừa bóp âm nang làm cho mình đau đớn thì tức giận vô cùng !Không nơi tiết hận , hắn vung quyền đấm vào mặt ả kỹ nữ đứng tuổi đánh"bốp" một cái .

Thoi quyền giáng xuốngmạnh quá trúng mặt ả kỹ nữ khiến thị phun máu tươi ra rồi ngất xĩu té xuống .

Thằng nhỏ thấy mẹ bịthương nặng , quên cả sợ hãi . Gã liều mình nhãy tới bên mẫu thân lớn tiếng vừala vừa gọi :

-Trời ơi ! Má má !

Ðại hán vẫn chưa nguôigiận túm lấy sau gáy thằng nhỏ nhất bỗng lên , toan vung quyền đánh gã , thìlão già bỗng quát lên :

-Ðừng rắc rối nữa !Buông gã ra đi !

Ðại hán không dám tráilịnh lão già liền đặt thằng nhỏ xuống , nhưng hắn cũng phóng cước đá đít thằngnhỏ một cái thật mạnh khiến người gã lăn lóc , rồi đập vào tường đánh"binh" một tiếng .

Lão già ngó đại hán rachiều tức giận . Ðoạn gã quay mặt về phía cửa phòng dõng dạc giải thích :

-Bọn tại hạ là đệ tử ởThanh Bang đi truy tầm một tên đồ đệ phản nghịch . Bọn tại hạ được tin tên đóẩn mình ở trong phường Minh Ngọc này vì thế mới tới đây tầm nả . Tệ bang cùngcác hạ vốn không quen biết lại không thù oán , cớ sao các hạ làm khó dễ với tạihạ . Người ta có câu : Nước sông không vi phạm nước giếng . Vậy mà các hạ thốtra các lời vô lễ một cách phi lý , xin các hạ cho biết tên tuổi để khi tệ bangchúa tra hỏi mà biết đường phúc đáp .

Người trong phòng cườinói :

-Các ngươi truy nả đồ đệphản nghịch thì mặc kệ các ngươi chứ có liên can gì đến ta ? Ta đang hành lạc ởtrong này , các ngươi đã biết nước sông không phạm tới nước giếng thì đừng quấynhiễu để ta khỏi cụt hứng .

-Lão già tức giận nói :

-Trên chốn giang hồ tạihạ chưa thấy ai vô lý như các hạ .

Người trong phòng lạnhlùng đáp :

-Ta vô lý cũng chẳngliên can gì tới ngươi . Chẳng lẽ ngươi có bà chị chưa chồng muốn với ta làm rễđể kêu bằng thư phu ?

Giữa lúc ấy có ba ngườitừ phía cửa ngoài len lén đi vào . Coi cách ăn mặc của chúng cũng giống phườngbuôn lậu . Một tên thân thể to lớn , còn hai tên gầy khẳng gầy kheo . Nhưng cảba đều lộ vẽ dũng mãnh .

Một gã gầy nhom tay cầmliễn tử thương khẽ hỏi :

-Lai lịch thằng cha nàythế nào ?

Lão già lắc đầu đáp :

-Ta đã hỏi họ tên nhưnghắn không chịu nói . Không chừng gã họ Thôi trốn tránh trong phòng hắn cũng nên.

Hán tử gầy nhom vung câyliễn tử thương một cái. lão già cũng rút cặp đoản kiếm dài chừng hơn thước ởsau lưng ra .

Ðột nhiên cả bốn ngườinhất tề xông vào phòng .

Tiếp theo là những tiếngkhí giới chạm nhau vang lên . Trong phòng đã diển ra một cuộc chiến đấu ác liệt.

Hán tử thân hình cao lớndùng cây trúc tiết cương tiên làm binh khí . Mỗi khi hắn vung cây tiên rắc rắclà đồ vật trong phòng bị đập vở tan tành .

Lệ Xuân viện là mộttrong bốn đại viện tại phường Minh Ngọc .

Những đồ đạc treo trongmỗi phòng ở viện này đều được chế tạo một cách rất tinh vi . Bàn bằng gổ lê,giường bằng gổ màu hồng .

Những tiếng choangchoảng tiếp tục vang lên không ngớt .

Lão già béo ỵ mặt đầynhững thịt run bần bật . Miệng lão niệm Phật tựa hồ trong lòng đau xót .

Bốn tên hán tử quát tháoom xòm . Còn người khách ở trong phòng vẫn lẳng lặng không nói nữa lời .

Những người ở ngoài sãnhđường cũng đều đứng tận đàng xa mà ngó lại , họ không dám tới gần vì sợ vạ lây.

Tiếng binh khí chạm nhauchoang choảng mỗi lúc một ác liệt hơn .

Ðột nhiên có người rúlên thê thãm .

Ðó là tiếng rú của mộttên đầu mục bọn buôn lậu bị thương .

Tiếng khí giới đụng nhauchát chúa pha lẫn với tiếng ho hắn liên thanh . Hiển nhiên người trong phòng đãthở hồng hộc tựa hồ không chống nổi .

Bọn buôn lậu ngoài sãnhđường nghe tiếng người trong phòng nổi cơn ho thì đoán là bên mình đã chiếmđược thượng phong, đều lộ vẽ vui mừng .

Ðại hán kia tuy đánh ảkỹ nữ té xĩu , nhưng âm nang hắn bị thằng nhỏ bóp mạnh hãy còn đau đớn vô cùng.

Hắn thấy thằng nhỏ ở bêntường đang lồm cồm bò dậy thì khí tức lại nổi lên , liền vung quyền nhãy xổ lạiđánh gã .

Thằng nhỏ né mình tránhkhỏi , thoi quyền đánh không trúng .

Ðại hán liền xoay taytát thằng nhỏ một cái lộn đi mấy vòng .

Bọn gia nhân và điếmthương thấy đại hán hung tàn như vậy , nếu hắn còn đánh nữa thì thằng nhỏ tấtbị uổng mạng nhưng không ai dám khuyên can .

Ðại hán lại vung quyềnđánh xuống đầu gã .

Thằng nhỏ không cònđường tránh bèn nhãy xổ về phía trước , đẩy cửa nhào vào phòng .

Thằng nhỏ tiến vào phòngrồi chỉ thấy tối đen không nhìn rõ chi hết .

Ðột nhiên khí giới đụngnhau bật lên một tiếng "choang" rùng rợn . Tia lửa bắn tung tóe soirõ trên giường có một người ngồi . Người này đầu quấn vãi trắng , hình dạngtrông mà phát khiếp .

Thằng nhỏ bật tiếng lahoảng :

-Úi chao !

Tia lửa lóe lên một cáirồi tắt ngấm , trong phòng lại tối om . Nhưng nhờ ánh đèn ngoài sãnh đường lọtqua khe cửa chiếu vào gã dần dần nhìn rõ , thì người kia đầu quấn vành khăntrắng tay cầm đơn đao vẫn ra chiêu nhưng rất chậm chạp .

Trong bốn tên hung đồthì hai tên ốm nhất đã nằm lăn dưới đất . Hiện giờ chỉ còn đại hán cao lớn vàlão già sử cặp đoản kiếm chiến đấu với người kia .

Ngưòi kia tay phải ômngực ho luôn mấy tiếng .

Thằng nhỏ tự hỏi :

- Người kia đã bị trọngthương , lại bị phát bệnh thì chiến đấu với bọn hung ác đông người thế nào được? Ta nên trốn đi là hơn . Nhưng không hiểu tình hình má má bây giờ ra sao ?

Gã nhớ tới mẫu thân bịgã đại hán uy hiếp và bị đánh ngất thì khí tức lại xông lên đến cổ . Gã đứngtrước cửa phòng lên tiếng thóa mạ :

- Quân chó đẻ ! Tổ bàquân khón kiếp....

Về sau gã càng thốt ranhững lời thô tục bằng tiếng Quảng Ðông .

Nguyên thằng nhỏ này làngười Quảng Ðông . Gã đã đến ở trong kỹ viện thành Dương Châu mấy năm rồi . Gãđã học được chẳng thiếu câu tục tằng nào ở xứ này . Hiện giờ trong lòng gã nóngnảy , không làm sao được cứ chưởi um lên .

Người ngồi trên gường uểoải phóng đao rất chậm chạp , nhưng chiêu số cực kỳ lợi hại .

Ðột nhiên thanh đơn đauchém nghiêng đi một cái . Một tiếng "chát" vang lên. Ðơn đao đã chémxả vai trái gã đại hán cao lớn .

Gã đại hán"ối" lên một tiếng kinh thiên động địa , người hắn lảo đảo muốn té ,nhưng hắn liều mạng cố gắng chống chọi .

Lão già vung thanh kiếmđâm vào ngực người kia .

Người kia chuyển độngkhông được linh hoạt lắm , vung đao lên gạt .

Giữa lúc đó bỗng ngheđánh "chát" một tiếng cây tiên của đại hán cao lớn đã đập vào vaiphải người kia . Thanh đơn đao của y rớt xuống đánh choang một tiếng .

Lão già thấy vậy cảmừng, vừa quát tháo vừa dùng kiếm đâm lẹ tới .

Người kia mắt tối sầmlại , xoay tay phóng chưởng .

Môt tiếng lách cách vanglên , thân hình lão già bị bắn ra ngoài phòng chết tức khắc .

Ðại hán cao lớn tuy bịthương ở vai mà vẫn còn dũng mãnh phi thường . Hắn vung cây cương tiên đậpxuống đầu người kia .

Người kia đã sức cùnglực kiệt muốn chuyển động thân thân hình để né tránh cũng không thể được , chớđừng nói đến chuyện kháng cự .

Kể ra sức lực đại háncũng không còn mấy , hắn hít một hơi chân khí cố đánh chết người kia , trướckhi té nhào .

Thằng nhỏ thấy cơ nguy ,vội xông lại , ôm lấy hai chân tên đại hán kéo về phía sau .

Người tên đại hán ít ranặng đến 250 cân mà thằng nhỏ thì ốm nhom ốm nhách . Nếu là lúc bình thời thìgã có lay chuyển cách mấy cũng không nhúc nhích hắn được, nhưng hiện thời hắnđã bị thương sắp té , hắn phải cố chống chọi lắm mới đứng lại được . Thằng nhỏôm được chân liền kéo mạnh một cái đột ngột , khiến tên đại hán ngã nằm lăn ratrên vũng máu không nhúc nhích được nữa .

Người kia ngồi tên giườngho luôn mấy tiếng rồi cười ha hả hỏi :

-Tên nào có giỏi thì vàođây đánh nữa ?

Thằng nhỏ xua tay lialịa ra hiệu bảo y không nên khiêu chiến với bọn người phía ngoài nữa .

Lúc lão già bị hất bắnra ngoài bị đụng mạnh vào cánh cửa . Bây giờ cánh cửa chợt mở ra chợt khép lạimột cách tự động . Ánh đèn ngoài sãnh đường chiếu vào trong phòng soi rõ mặtngười kia đã nhuộm đầy máu coi rất khủng khiếp .

Bọn buôn lậu đứng ngoàisãnh đường nhìn không rõ tình hình trong phòng . Chúng chỉ biết bốn người đầumục của chúng đã bị uổng mạng .

Người trong phòng kháchthách thức thấy không ai dám vào, lại quát lớn :

-Những quân đê tiện kia! Các ngươi không dám vào thì cũng phải giết cho kỳ hết , không để sống sót mộtmống, chớ chẳng buông tha .

Bọn điếm kiếu (những tayanh chị chạy hàng lậu) la lên một tiếng rồi cắm đầu chạy . Chỉ trong nháy mắtbọn chúng đã tản đi hết sạch .

Người kia ngồi trêngiường cười ha hả rồi bảo thằng nhỏ :

-Hài tử ! Ngươi hãy...đóng... rồi cài then cửa lại.

Thằng nhỏ này rất khâmphục người kia , gã dạ một tiếng rồi chạy ra đóng cửa gài then , rồi từ từ bướclại trước giường , trong phòng tối om .

Người kia lại bảo gã :

-Ngươi lượm lấy thanhđoản kiếm ở dưới đất rồi đâm vào ba xác chết , mỗi xác đâm mấy nhát . Bọn chúngđã chết rồi , bây giờ có sống lại cũng không phải là những tay kình địch ,chẳng có ai đáng ngại .

Thằng nhỏ chỉ nhìn thấylờ mờ cũng lượm một thanh doản kiếm lên . Trong lòng vẫn còn khiếp sợ , gã cầmkiếm mà vẫn chưa dám động thủ .

Người kia liền cười hỏi:

-Thằng quỉ nhà gian kia! Người chết rồi mà ngươi không dám giết ư ?

Thằng nhỏ bản tính vốnquật cường nghe nói khích , nổi hào khí , vung kiếm lên đâm vào thi thể hai hántử ốm nhất luôn mấy phát .

Lúc gã phóng kiếm đâmvào đại hán cao lớn thì hắn bỗng rên lên một tiếng .

Thằng nhỏ mới xực nhớ rađại hán này mới bị chém sả vai rồi ngất đi chớ chưa chết hẳn . Gã sợ quá giậtbắn người lên. Thanh đoản kiếm trong tay rớt xuống đất đánh choang một tiếng .

Người trên giường cườihô hố nói :

Té ra ngươi giết ngườisống chớ không phải người chết .

Tên đại hán run bần bậtmột lúc nữa rồi mới chết hẳn .

Người kia khẻ nói :

-Ngươi có sợ không ?

Thằng nhỏ đáp :

- Tiểu tử...không sợ .

Tuy miệng gã nói thế ,nhưng thanh âm run bần bật tỏ ra gã đã khiếp vía .

Người kia nói :

-Ngươi...ngươi...

Y dứt lời ngã lăn tựa hồngất xĩu , xuýt té xuống đất .

Thằng nhỏ vội chạy lạiđở y , nhưng người y quá nặng , phải gắng sức đở mới được. Gã đặt đầu người kiaxuống gối.

Người kia lại ho xù xụmột hồi rồi cất tiếng lấp bấp :

-Trà...lấy trà cho ta...mau lên !

Trong phòng bàn nghiêngghế đổ. Bình trà vở tan tành .

Thằng nhỏ vội rút thencửa chạy ra ngoài .

Lúc này mẫu thân gã cũngtỉnh lại rồi . Mụ vừa thấy gã liền ôm choàng lấy .

Mụ mừng quá đến rớt nướcmắt hỏi :

-Hài tử ! Ngươi...ngươihãy còn sống ư ?

Thằng nhỏ cười đáp :

-Má má ơi ! Má má cònsống mà hài nhi cũng không chết .

Ngoài sãnh đường bọnđiếm thương đã giải tán bỏ đi từ lâu rồi . Còn bọn gia nhân cùng kỹ nữ sợ hãiluống cuống , chẳng biết làm thế nào, nhốn nháo cả lên .

Thằng nhỏ cựa mình rakhỏi lòng mẹ , chạy đi lấy bình và chung trà ở trên bàn rồi trở về phòng .

Gã toan rót trà ra chungthì người kia bảo :

-Ðưa bình đây !

Thằng nhỏ cầm bình tràđặt vào miệng người kia , ngồi khẽ nâng đầu y dậy . Người kia uống ừng ực mộthồi hết quá nữa bình trà , rồi thở phào một cái ra chiều dễ chịu . Y nằm xuốngkhẻ bảo thằng nhỏ :

-Bọn điếm kiêu bị tagiết mấy tên, chắc lát nữa chúng còn tụ lại, mà khí lực ta chưa được phục hồi.Vậy ngươi nên lánh đi.

Y chống tay ngồi nhổmdậy, song tựa hồ đụng phải chổ đau , bật tiếng rên la .

Thằng nhỏ lại nâng đở ythì y bảo :

-Ngươi hãy lượm thanhđao cho ta !

Thằng nhỏ lượm thanh đơnđao ở dưới đất rồi đưa vào tay phải người kia .

Người kia từ từ bướcxuống giường , lảo đảo bước đi .

Thằng nhỏ liền ghé vaiphải vào đở lấy nách bên trái y .

Người kia nói :

-Ta muốn ra ngoài. Ngươiđừng nâng đở ta nữa và phải lánh đi thì hơn . Nếu để bọn điếm kiêu trông thấylà chúng giết ngươi đó .

Thằng nhỏ đáp :

-Mẹ kiếp ! Chúng giếtthì giết chớ sợ cóc gì ! Ðã là chổ bằng hữu cần phải biết nghĩa khí . Ðại thúccần có tiểu điệt nâng đở cho mới đi được.

Người kia nghe gã nóivậy bất giác nỗi lên tràng cười ha hả ra chiều khoan khoái . Tiếng cười xen lẫnvới tiếng ho xù xụ. Y lẩm bẩm :

-Thằng nhỏ này lại muốnbắt chước người lớn . Thế này thì tốt ! Người kia cười một lúc rồi hỏi :

-Ngươi cũng nói chuyệnnghĩa khí ư ?

Thằng nhỏ ngửng đầu lênđáp :

-Sao lại không nói ? Ðãnên nghĩa kim bằng thì cùng nhau hưởng phúc và chia xẻ hoạn nạn mới phải chứ ?

Nguyên ở thị trấn DươngChâu , rất nhiều người ưa nói chuyện theo sách vở . Họ diễn giải luôn luônnhững thiên cố sự anh hùng hào kiệt trong chuyện Tam Quốc Chí , chuyện Thủy Hữv.v...

Thằng nhỏ suốt ngày đêmở ca lâu trà quán. Gã chạy lui chạy tới hầu hạ, hoặc đi mua đồ vặt cho họ đểđược thưởng tiền . Lúc nào rãnh gã lại đến ngồi bên bàn trà để nghe người tanói chuyện cổ tích với nhau.

Gã bẻo lẻo mồm miệng màlại tinh khôn . Ở quán trà, gã gọi khách một điều đại thúc , hai điều đại thúc, nên khách hàng cũng thương yêu mà không nở đuổi gã . Gã nhớ chuyện sách rồinổi anh hùng tính. Bây giờ gã thấy người này đã bị trọng bệnh giết liền một lúcđược bốn tên đầu mục của bọn điếm kiêu thì đem lòng kính ngưởng . Gã nhớ đượcnhững chuyện anh hùng hảo hán liền buột miệng nói ra .

Người kia ra chiều vuithú nổi lên tràng cười...ha hả :

-Hai câu này nghe haylắm ! Lão gia bôn tẩu giang hồ hai chục năm trời , đã nghe câu "Phúc cùnghưởng , họa cùng chia" có đến trăm ngàn lần mà ít khi gặp được người màlời nói đi đôi với việc làm . Chúng ta đi thôi .

Thằng nhỏ vẫn ghé vaibên phải vào đỏ nách bên trái người kia . Gã mở cửa phòng tiến ra ngoài sãnhđường .

Mọi người vừa trông thấyngười kia đã kinh hãi thất sắc bỏ chạy toán loạn .

Mẫu thân thằng nhỏ lagọi :

-A Bảo ! A Bảo ! Ngươiđi đâu đấy ?

Thằng nhỏ đáp :

-Hài nhi đưa bằng hữunày ra cửa , rồi trở vào ngay .

Người kia cười ha hảnhắc lại :

-Vị bằng hữu này ! Ha ha! Ta thành bạn hữu với ngươi rồi .

Thằng nhỏ cũng cười hỉhả rảo bước ra cửa .

Hai người đi khỏi việnLệ Xuân , thấy trong ngỏ vắng chẳng có ai thì chắc là bọn điếm kiêu tự biếtđụng đầu phải tay kình địch , chạy đi kêu cứu binh rồi .

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI