Mưa phùn rơi ngoài sân phủ, Liễu Thanh Thanh đứng trong đại sảnh, đối diện phụ thân và Liễu Hạo. Họ tiết lộ bí mật: nàng không phải con ruột gia tộc Liễu, mà là hậu duệ của Huyết Phượng bị hiến tế trăm năm trước. Thanh Thanh sững sờ, lòng đau như cắt: “Họ nhận nuôi ta chỉ để lợi dụng máu Huyết Phượng!” Nàng hét lên: “Các người phản bội thiép!” Tần Hạo Nhiên đứng bên, kiếm kề hông, giọng lạnh: “Gia tộc Liễu dám lợi dụng nàng?”
Liễu Hạo cười nham hiểm: “Tần Hạo Nhiên, máu nàng sẽ đánh thức ma quỷ!” Thanh Thanh nắm tay áo, giọng run: “Thiép sẽ không để các người thắng!” Drama bùng nổ khi một đạo sĩ của gia tộc Liễu vẽ tà thuật, khiến cây hòe rung chuyển. Thanh Thanh ném bùa chú, phá tan ký hiệu, nhưng máu rỉ từ tay. Hạo Nhiên chém hạ đạo sĩ, ôm nàng: “Thanh Thanh, ngươi không sao chứ?” Nàng thì thầm: “Thiép ổn, nhưng phải tiếp tục.”
Hồng Nhi băng bó vết thương, lo lắng: “Phu nhân, người bị thương nặng!” Thanh Thanh lắc đầu: “Thiép phải phá lời nguyền.” Nàng nhỏ máu vào viên ngọc, ánh sáng trắng lan tỏa, tạm đẩy lùi ma quỷ. Hạo Nhiên kéo nàng ra sau: “Ngươi liều mạng quá!” Đêm đó, trong lầu nhỏ, ánh trăng lung linh, Thanh Thanh mặc áo lụa mỏng, lộ làn da trắng ngần. Hạo Nhiên kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay lướt qua eo. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Tướng quân, thiép sẽ không để thân thế ngăn cản.” Anh thì thầm: “Ta yêu ngươi, dù ngươi là ai.” Cơ thể họ hòa quyện, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Cảnh H+ đầy cảm xúc, giữa đau đớn và tình yêu bất diệt.
Bình minh lên, Thanh Thanh tỉnh dậy, thấy Hạo Nhiên chuẩn bị quân đội. Nàng đứng dậy, lòng quyết tâm: “Thiép sẽ phá lời nguyền, vì chàng.” Nàng nắm viên ngọc, sẵn sàng đối mặt gia tộc Liễu.