Tuyết rơi lặng lẽ, phủ lên khe núi một lớp trắng xóa, như muốn xoa dịu những vết thương của định mệnh. Lâm Nguyệt Hân, trong thân xác Tần Vô Song, đứng trước bàn thờ đá, mảnh ngọc khắc hoa tuyết trong tay tỏa ra luồng khí huyền huyễn lạnh giá, khiến cô run rẩy. Tần Vô Song, trong thân xác cô, đỡ Tiểu Tuyết đang mê man, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn lo âu, cố thích nghi với cơ thể nữ nhân. Bàn thờ vẫn rung chuyển sau đòn tấn công của Huyền Không, ánh sáng đỏ rực như lời cảnh báo về tà thần Hắc Tuyết.
“Chúng ta phải tìm cách phá bàn thờ,” Nguyệt Hân nói, giọng lạnh, cố che giấu sự bất an khi cảm nhận linh hồn mình dần yếu đi. Vô Song bước đến gần, tay chạm vào vai cô, ngón tay lướt qua da thịt, khiến cả hai khựng lại, ánh mắt giao nhau như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối. “Ngươi không cần liều mạng,” anh nói, giọng trầm, hơi thở nóng rực hòa vào không khí lạnh giá, tạo nên sự căng thẳng kỳ lạ.
Tiểu Tuyết, dù yếu ớt, mở mắt, ánh mắt đầy sợ hãi. “Huyền Không đã kích hoạt trận pháp sâu hơn,” cô thì thầm, giọng run rẩy. “Máu của các ngươi chỉ là bước đầu. Hắn cần linh hồn các ngươi để mở cổng Hắc Tuyết.” Nguyệt Hân siết chặt mảnh ngọc, ký ức về sự phản bội của sư huynh trỗi dậy, khiến cô nghi ngờ mọi thứ, nhưng ánh mắt Vô Song, sâu thẳm như vực thẳm, khiến cô dao động.
Họ quyết định tìm lối ra khỏi hang, nhưng một luồng tà khí bất ngờ ập đến. Hắc Báo, sát thủ của Hắc Hổ Bang, dẫn đội võ sĩ áo đen, kiếm khí sắc lạnh cắt qua không khí. “Thiếu chủ, sao ngươi lại phản bội bang hội?” Hắc Báo gầm lên, nhầm Nguyệt Hân trong thân xác Vô Song là thiếu chủ. Cô tung kiếm pháp Hắc Phong, nhưng cơ thể xa lạ khiến cô chật vật, mỗi nhát kiếm như đấu tranh với chính mình. Vô Song, trong thân xác Nguyệt Hân, sử dụng chiêu Bích Vân, phối hợp ăn ý, cứu cô khỏi lưỡi kiếm của Hắc Báo.
Trong lúc chạy trốn, họ tìm thấy một lối đi bí mật, dẫn đến một căn phòng đá khắc đầy ký hiệu hoa tuyết. Nguyệt Hân chạm vào tường, một ảo ảnh hiện ra: hình ảnh Huyền Không, áo đen tung bay, đang thực hiện nghi thức tà thuật. “Hắn ở gần đây,” Tiểu Tuyết nói, giọng yếu ớt. Nguyệt Hân cảm thấy tim mình thắt lại, nhưng Vô Song đứng sát cô, tay chạm vào tay cô, hơi thở nóng rực. “Ta sẽ không để ngươi đơn độc,” anh thì thầm, ánh mắt kiên định, như muốn khắc ghi hình ảnh cô.
Họ nghỉ ngơi trong căn phòng đá, Vô Song băng bó vết thương cho Nguyệt Hân, ngón tay lướt qua vai cô, khiến tim cô rung động. “Ngươi nợ ta nhiều mạng rồi,” anh nói, nụ cười nhạt trên môi, nhưng ánh mắt đầy cảm xúc. Nguyệt Hân, dù giận, không thể phủ nhận sự rung động lạ lùng trong cơ thể xa lạ. Bóng tối, như lời nguyền, đang kéo họ vào một mê cung nguy hiểm, nơi tình cảm và định mệnh đan xen.