Bóng tối trong hang động dưới vách núi Tuyết Sơn nuốt chửng mọi ánh sáng, chỉ còn những ký hiệu hoa tuyết trên tường phát ra ánh sáng huyền huyễn. Lâm Nguyệt Hân, trong thân xác Tần Vô Song, bước đi thận trọng, thanh kiếm Hắc Phong nắm chặt, lòng cô nặng trĩu ký ức về sự phản bội của sư huynh. Tần Vô Song, trong thân xác cô, đi bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn bối rối khi điều khiển cơ thể nữ nhân.
“Ngươi chậm quá,” Nguyệt Hân nói, giọng lạnh, cố che giấu sự khó chịu khi ở trong cơ thể kẻ thù. Vô Song bước đến gần, sửa tư thế kiếm của cô, tay anh chạm vào cổ tay cô, ngón tay lướt qua da thịt, khiến cả hai khựng lại, ánh mắt giao nhau, như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối. “Đừng để ta phải nhắc lại,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt sâu thẳm, như nhìn thấu tâm can cô.
Họ tiến sâu vào hang, nơi ký hiệu hoa tuyết dẫn đến một bàn thờ đá cổ, khắc đầy những hoa văn huyền huyễn. Cuộn giấy cổ ghi rằng máu của hai huyết mạch Bạch Vân và Hắc Hổ phải hòa quyện trên bàn thờ, nhưng cái giá có thể là linh hồn một người. Nguyệt Hân cảm thấy tim mình thắt lại, ký ức về sự phản bội khiến cô sợ mở lòng, nhưng ánh mắt Vô Song, đầy kiên định, khiến cô dao động.
Đột nhiên, Hắc Báo tấn công, dẫn theo một nhóm sát thủ, kiếm khí sắc lạnh cắt qua không khí. Nguyệt Hân, trong thân xác Vô Song, tung kiếm pháp Hắc Phong, phối hợp với Vô Song trong thân xác cô, sử dụng chiêu Bích Vân. Họ chiến đấu ăn ý, mỗi nhát kiếm như một điệu múa chết chóc, nhưng Hắc Báo tiết lộ rằng Huyền Không, tà đạo sĩ, đang theo dõi họ, muốn dùng linh hồn họ để hồi sinh tà thần Hắc Tuyết.
Trong lúc chạy trốn sâu hơn vào hang, Nguyệt Hân ngã xuống, Vô Song lao đến đỡ cô, ôm chặt cô, hơi thở nóng rực hòa vào không khí lạnh. “Ta không để ngươi chết,” anh thì thầm, ánh mắt kiên định, như muốn khắc ghi hình ảnh cô. Nguyệt Hân, dù giận, cảm nhận trái tim mình rung động, lạ lùng trong cơ thể xa lạ. Hang động, với những ký hiệu huyền huyễn, như đang kéo họ vào một định mệnh không thể tránh khỏi.