Bão tuyết gào thét ngoài hang động, như muốn nhấn chìm mọi ánh sáng, chỉ còn bàn thờ đá tỏa ra ánh sáng huyền huyễn. Lâm Nguyệt Hân, trong thân xác Tần Vô Song, nắm chặt mảnh ngọc, lòng cô nặng trĩu khi nghĩ về lời nguyền. Tần Vô Song, trong thân xác cô, đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn lo âu, đang cố thích nghi với cơ thể nữ nhân.
“Chúng ta phải rời khỏi đây,” Nguyệt Hân nói, giọng lạnh, cố che giấu sự bất an khi cảm nhận luồng khí lạnh từ mảnh ngọc. Vô Song bước đến gần, sửa tư thế kiếm của cô, tay chạm vào tay cô, ngón tay lướt qua da thịt, khiến cả hai khựng lại, ánh mắt giao nhau, như ngọn lửa bùng lên trong bóng tối. “Ngươi sợ sao?” anh hỏi, giọng trầm, hơi thở nóng rực hòa vào không khí lạnh.
Họ đưa Tiểu Tuyết ra khỏi hang, tìm một khe núi để trú ẩn. Tiểu Tuyết, khi tỉnh lại, kể rằng Huyền Không đã trở lại, sử dụng tà thuật để thao túng trận pháp, khiến linh hồn họ ngày càng yếu đi. “Hắn muốn linh hồn các ngươi để hồi sinh Hắc Tuyết,” cô nói, ánh mắt đầy sợ hãi. Nguyệt Hân cảm thấy tim mình thắt lại, ký ức về sự phản bội của sư huynh khiến cô nghi ngờ mọi người, nhưng ánh mắt Vô Song, đầy kiên định, khiến cô dao động.
Đột nhiên, một luồng tà khí ập đến. Huyền Không xuất hiện, áo đen tung bay, đôi mắt đỏ rực như máu, giọng nói lạnh lẽo: “Máu của các ngươi thuộc về Hắc Tuyết.” Hắn tung tà thuật, khiến tuyết bay mù mịt, vách đá rung chuyển. Nguyệt Hân và Vô Song phối hợp, kiếm pháp Hắc Phong và Bích Vân hòa quyện, nhưng Huyền Không quá mạnh, mỗi đòn tà thuật như xé toạc không gian.
Trong lúc chạy trốn, Nguyệt Hân ngã xuống, Vô Song lao đến đỡ cô, ôm chặt cô, hơi thở nóng rực hòa vào không khí lạnh. “Ta không để ngươi chết,” anh thì thầm, ánh mắt kiên định, như muốn khắc ghi hình ảnh cô. Nguyệt Hân, dù giận, cảm nhận trái tim mình rung động. Bóng ma Huyền Không, như cơn bão tuyết, đang săn lùng họ, kéo họ vào một định mệnh không thể thoát khỏi.