Bão tuyết gào thét bên ngoài khe núi, như muốn nhấn chìm những xung đột trong lòng Lâm Nguyệt Hân. Trong thân xác Tần Vô Song, cô ngồi bên đống lửa, nắm chặt mảnh ngọc, cảm nhận luồng khí huyền huyễn lạnh giá. Tần Vô Song, trong thân xác cô, kiểm tra vết thương của Tiểu Tuyết, ánh mắt sắc bén nhưng xen lẫn lo âu, đang cố thích nghi với cơ thể nữ nhân.
“Ngươi có bao giờ tin vào ai?” Nguyệt Hân hỏi, giọng lạnh, ánh mắt nhìn vào ngọn lửa, cố che giấu ký ức về sự phản bội của sư huynh. Vô Song quay lại, bước đến gần, tay chạm vào vai cô, ngón tay lướt qua da thịt, khiến cả hai khựng lại, ánh mắt giao nhau, như ngọn lửa bùng lên trong đêm lạnh giá. “Ta từng tin, nhưng bị phản bội,” anh đáp, giọng trầm, ánh mắt sâu thẳm, như nhìn thấu tâm can cô.
Tiểu Tuyết, dù bị thương, kể rằng Huyền Không đã thao túng trận pháp, khiến linh hồn họ ngày càng yếu đi. “Chúng ta phải phá bàn thờ trước khi Hắc Tuyết hồi sinh,” cô nói, giọng yếu ớt, ánh mắt đầy sợ hãi. Nguyệt Hân cảm thấy tim mình thắt lại, ký ức về sự phản bội khiến cô nghi ngờ mọi người, nhưng ánh mắt Vô Song, đầy kiên định, khiến cô dao động.
Đột nhiên, Hắc Báo tấn công, dẫn đội sát thủ, kiếm khí sắc lạnh cắt qua không khí. Nguyệt Hân và Vô Song phối hợp, kiếm pháp Hắc Phong và Bích Vân tạo thành cơn lốc tuyết, đẩy lùi kẻ thù. Nhưng Hắc Báo để lại một mảnh ngọc khác, khắc hoa tuyết, như lời thách thức từ Huyền Không. Nguyệt Hân nắm mảnh ngọc, cảm nhận luồng khí lạnh chạy qua cơ thể.
Trong khe núi, Vô Song băng bó vết thương cho Nguyệt Hân, tay anh chạm vào vai cô, ngón tay lướt qua da thịt, hơi thở nóng rực hòa vào không khí lạnh. “Ta sẽ bảo vệ ngươi,” anh thì thầm, ánh mắt kiên định, như muốn khắc ghi hình ảnh cô. Nguyệt Hân, dù nghi ngờ, cảm nhận trái tim mình rung động, lạ lùng trong cơ thể xa lạ. Bão tuyết, như tâm hồn họ, đang giằng xé giữa định mệnh và tình cảm.