Sáng hôm đó, ánh nắng xuyên qua cửa sổ ngôi nhà cổ, tạo những vệt sáng nhợt nhạt trên sàn gỗ đầy bụi. Minh Anh thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ. Đêm qua, lời nguyền đã thử thách họ bằng sức mạnh dữ dội, nhưng cô biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu. Những bóng trắng, những tiếng rên rỉ, và những hình thù kỳ dị đã cảnh báo rằng thử thách thực sự còn khốc liệt hơn.
Huy đã chuẩn bị sẵn một số vật dụng cổ mà anh tìm được trong tầng hầm. Anh đặt chúng lên bàn, ánh mắt nghiêm nghị: “Đây là những thứ cần thiết cho nghi lễ. Chúng ta phải làm đúng theo hướng dẫn từ các cuốn sổ gia tộc, nếu không, lời nguyền sẽ mạnh hơn.” Minh Anh nhìn kỹ những vật dụng: nến cũ, lọ thủy tinh đựng bột trắng, một chiếc gương nhỏ với khung gỗ khắc hoa văn cổ, và một chiếc hộp gỗ khắc ký hiệu lạ.
Minh Anh hỏi, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm: “Anh… chúng ta có chắc cách này sẽ phá được lời nguyền không?” Huy nắm chặt tay cô, ánh mắt tràn đầy niềm tin: “Chúng ta không thể chắc, nhưng đây là cơ hội duy nhất. Tình yêu của chúng ta sẽ là sức mạnh để vượt qua.” Minh Anh hít sâu, cảm nhận hơi ấm từ Huy, và đồng ý bắt đầu nghi lễ.
Họ bắt đầu chuẩn bị. Minh Anh đặt các vật dụng theo đúng hướng dẫn trong cuốn sổ cổ, từng bước một, nhịp nhàng nhưng căng thẳng. Nến được xếp thành hình tròn, bột trắng rắc theo ký hiệu lạ, gương đặt giữa trung tâm vòng tròn. Không gian tầng hầm trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ, chỉ còn tiếng thở đều của cả hai và âm thanh cọt kẹt của trần nhà cũ kỹ.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Huy nhìn Minh Anh, giọng trầm: “Cô phải tập trung. Trái tim cô phải đồng điệu với tôi. Chỉ khi trái tim hai chúng ta hòa cùng, nghi lễ mới thành công.” Minh Anh gật đầu, nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận nhịp tim Huy hòa vào nhịp tim mình. Một luồng năng lượng ấm áp bắt đầu lan tỏa quanh họ, tạo thành một lá chắn vô hình giữa họ và bóng tối xung quanh.
Bỗng dưng, bóng trắng xuất hiện quanh tầng hầm, lao tới với tốc độ chóng mặt. Minh Anh giật mình, nhưng Huy kéo cô vào vòng tròn nghi lễ. “Đừng sợ! Hãy tập trung vào tình yêu của chúng ta!” Anh hô lớn, và luồng năng lượng từ trái tim họ bùng lên, đẩy lùi bóng trắng. Âm thanh rên rỉ biến thành tiếng thét vang, và bóng trắng tan dần, nhưng không khí vẫn đầy áp lực.
Trong khoảnh khắc yên lặng, Minh Anh mở cuốn nhật ký cũ, đọc dòng chữ mờ nhòe: “Ai thực hiện nghi lễ với trái tim dũng cảm và tình yêu chân thành sẽ phá bỏ lời nguyền, nhưng chỉ khi đối mặt với bóng tối sâu thẳm, nơi linh hồn không thể run sợ.” Cô cảm nhận rằng nghi lễ không chỉ là hành động bên ngoài, mà còn là thử thách tinh thần, nơi trái tim và ý chí phải kiên định.
Huy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, giọng trầm: “Chúng ta phải bước tiếp vào bóng tối, nơi lời nguyền mạnh nhất.” Minh Anh nhìn anh, ánh mắt vừa run rẩy vừa kiên định. Cô biết rằng nếu sợ hãi, mọi thứ sẽ thất bại. Nhưng lần này, cô không còn đơn độc. Huy bên cạnh, và tình yêu chính là sức mạnh giúp cô dũng cảm.
Họ bước vào căn phòng phía sau tầng hầm, nơi tối tăm hơn mọi nơi khác. Trần nhà thấp, không gian ngột ngạt, và những bóng trắng mờ ảo lượn quanh. Minh Anh cảm nhận rõ năng lượng lạnh buốt, tim đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Huy nắm chặt tay cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Hãy tin tôi. Chúng ta phải đối mặt với bóng tối sâu nhất, nơi mà lời nguyền mạnh nhất.”
Trong căn phòng, một chiếc bàn gỗ cũ với những ký hiệu lạ xuất hiện. Minh Anh nhận ra rằng đây chính là nơi tổ tiên cô từng thực hiện nghi lễ. Huy hướng dẫn cô: “Cô phải cầm gương, nhìn thẳng vào tâm hồn mình. Tôi sẽ cầm nến và bột trắng. Khi chúng ta đồng điệu, sức mạnh của tình yêu sẽ mở đường thoát khỏi bóng tối.” Minh Anh hít sâu, tay run nhưng đầy quyết tâm, cầm lấy chiếc gương.
Bóng trắng xuất hiện xung quanh, lao tới mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Âm thanh rên rỉ vang dội, làm rung chuyển cả căn phòng. Minh Anh nhìn thẳng vào gương, tập trung vào trái tim mình, cảm nhận tình yêu và niềm tin vào Huy. Một luồng sáng từ họ bùng lên, xuyên qua bóng trắng, làm bóng trắng lùi lại. Âm thanh biến thành tiếng thét yếu dần, và bóng trắng tan dần.
Nhưng thử thách chưa kết thúc. Một luồng năng lượng lạnh buốt từ trần nhà dội xuống, khiến cả hai run rẩy. Huy đặt tay lên vai Minh Anh, giọng trầm: “Đây là bước cuối cùng. Cô phải tin vào trái tim mình. Chỉ khi trái tim đủ mạnh, lời nguyền mới bị phá bỏ.” Minh Anh nhắm mắt, hít sâu, và tập trung vào Huy. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, như một ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối vô tận.
Một luồng sáng rực rỡ bùng lên từ vòng tròn nghi lễ, chiếu sáng cả tầng hầm. Bóng trắng la hét vang, xoay tròn trong luồng sáng rồi tan biến hoàn toàn. Minh Anh và Huy đứng im, tay nắm chặt tay nhau, tim đập dồn dập. Cô cảm nhận sức mạnh tinh thần và tình yêu giữa họ vừa đánh bại bóng tối.
Khi không gian tĩnh lặng trở lại, Minh Anh thở dài, mắt rưng rưng: “Chúng ta… đã làm được…” Huy ôm cô, giọng dịu dàng: “Chúng ta vừa vượt qua bước đầu tiên. Nhưng lời nguyền còn nhiều bí ẩn khác từ gia tộc, và chúng ta phải tiếp tục đối mặt.” Minh Anh gật đầu, biết rằng hành trình phía trước vẫn đầy thử thách, nhưng lần này, cô không còn run sợ. Tình yêu và lòng dũng cảm đã cho cô sức mạnh để bước tiếp.
Những ngày sau, Minh Anh và Huy ghi lại tất cả những gì đã xảy ra: nghi lễ, bóng trắng, năng lượng lạnh buốt, và sức mạnh từ tình yêu. Cô nhận ra rằng chỉ khi hiểu rõ lời nguyền, và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, cô mới có cơ hội sống sót. Mỗi bước đi, mỗi quyết định, đều kéo họ gần hơn với sự thật gia tộc và bóng tối chưa từng được tiết lộ.
Chiều hôm đó, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, tạo thành những vệt sáng nhợt nhạt trên sàn tầng hầm. Minh Anh đứng bên Huy, tay nắm chặt tay anh, cảm nhận nhịp tim họ hòa cùng nhau. Cô biết rằng từ giờ trở đi, mọi thử thách đều sẽ quyết định vận mệnh của họ. Lời nguyền, bóng tối, và những bí ẩn gia tộc đang chờ họ khám phá, nhưng trái tim cô đã đủ mạnh, và tình yêu sẽ là lá chắn để bước qua bóng tối vô tận.
Hết chương 8.