Cơn mưa đêm rả rích đánh lên mái tôn cũ kỹ của thành phố, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt đường trơn bóng, tạo ra những vệt sáng vàng nhấp nháy như những con rắn lượn trong bóng tối. Nơi đây, con phố nhỏ dẫn vào khu vực ít người lui tới, nơi mà dân cư quanh vùng vẫn truyền miệng về những câu chuyện kỳ bí, những vụ mất tích chưa từng được giải thích.
Linh Nguyệt, nữ điều tra viên của Đội Điều Tra Đặc Biệt, bước xuống từ chiếc xe cũ, đôi mắt màu hổ phách soi rõ từng chi tiết xung quanh. Cô mặc chiếc áo mưa dài màu đen, tóc ướt dính vào vai, nhưng thần thái vẫn toát ra sự bình tĩnh lạnh lùng. Cô không tin vào ma quỷ, nhưng những năm tháng làm việc trong ngành khiến cô phải tin rằng “có những điều không thể giải thích bằng logic thông thường”.
Đêm nay, Linh Nguyệt được gọi đến bởi một vụ án lạ lùng: một nam sinh viên mất tích tại căn chung cư cũ nằm ở góc phố này. Không ai nghe thấy tiếng kêu cứu, không ai nhìn thấy bóng dáng người thanh niên, nhưng lại có những dấu vết kỳ quái: cửa căn hộ khóa từ bên trong, bàn ghế xáo trộn nhưng không hề có dấu chân nào, và trên bức tường phòng khách, một dòng chữ viết bằng hơi nước mà không ai có thể giải thích:
“Người thứ hai sẽ không tránh được.”
Cô bước vào sảnh chung cư, mùi ẩm mốc và hương thuốc lá cũ trộn lẫn khiến không gian thêm ngột ngạt. Tiếng nước nhỏ tí tách từ đường ống cũ khiến cô rùng mình, nhưng cô nhủ bản thân rằng sợ hãi chỉ là kẻ thù đầu tiên của một điều tra viên.
“Cô Linh,” một giọng nói trầm khàn cất lên từ phía cầu thang, “cảnh sát trưởng bảo cô sẽ trực tiếp xử lý vụ này.”
Người nói là Trường An, thanh tra kỳ cựu, người đã nhiều lần làm việc với Linh Nguyệt. Anh gầy, da nhăn nheo nhưng đôi mắt sắc bén, dường như nhìn thấu mọi bí mật.
“Vâng,” cô đáp, giọng bình thản. “Anh có thông tin chi tiết không?”
Trường An chỉ tay về phía cửa căn hộ của nạn nhân: “Chúng tôi kiểm tra căn phòng trước. Mọi thứ đều bình thường… ngoại trừ dòng chữ đó. Và camera hành lang thì chỉ ghi được hình ảnh cậu ta bước vào, sau đó… trống rỗng.”
Linh Nguyệt nhíu mày. Camera không ghi hình sau một thời điểm? Điều này phi lý, nhưng lại hoàn toàn trùng hợp với những gì cô từng nghe về khu chung cư này – những hiện tượng biến mất bí ẩn chưa ai lý giải được.
Cô mở cửa căn hộ, cánh cửa khẽ kêu rên trong tiếng gió bên ngoài. Căn phòng tối om, ánh đèn từ hành lang hắt vào chỉ đủ để cô thấy các vật dụng rơi vãi, bàn ghế lệch khỏi vị trí. Trên sàn, vệt nước loang lổ như một dấu hiệu vụn vỡ. Linh Nguyệt cúi xuống, soi kỹ từng chi tiết. Không có dấu chân nào ngoài vết giày cũ của nạn nhân gần cửa ra vào.
Cô lắng nghe… và nhận ra một âm thanh rất nhẹ, gần như làn gió nhưng lại hơi giống tiếng thì thầm. “Ai đó… ở đây…” Linh Nguyệt nín thở, quay khắp căn phòng, ánh mắt tìm kiếm. Không có ai. Nhưng trong một khoảnh khắc, cô cảm nhận rõ một luồng năng lượng lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tóc gáy dựng đứng.
“Không thể giải thích bằng logic…” cô thầm nhủ, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô lấy ra thiết bị thu tín hiệu, một máy nhỏ có thể nhận diện sóng điện và các hiện tượng năng lượng bất thường. Màn hình nhấp nháy, phát ra những tín hiệu xanh đỏ lẫn lộn. Không phải bình thường.
Đột nhiên, từ phía bức tường đối diện, dòng chữ mờ nhạt trước đó dường như đang di chuyển. Linh Nguyệt nín thở, tiến lại gần. Dòng chữ hiện rõ hơn:
“Người tiếp theo sẽ thấy…”
Chưa kịp đọc hết, cô nghe tiếng bước chân phía sau. Cô quay lại, tay vẫn nắm chắc thiết bị. Nhưng… không có ai cả. Chỉ có bóng đêm đặc quánh tràn vào phòng, khiến cô cảm giác như đang bị theo dõi từ mọi phía.
Cô lấy điện thoại ra, gọi Trường An: “Anh có thể cử thêm người tới được không? Có điều gì đó… không bình thường.”
Nhưng khi giơ máy lên, màn hình chỉ hiện “Không có sóng”. Linh Nguyệt nhíu mày. Đây là lần thứ hai trong vòng một giờ cô mất liên lạc, và lần này… hoàn toàn bí ẩn.
Cô nhắm mắt hít sâu, tập trung vào các giác quan còn lại. Từ bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường lờ mờ phản chiếu lên sàn nhà, tạo thành những hình thù lạ mắt. Và rồi… cô nhận ra một bóng người lướt qua. Nhanh đến mức chỉ là một thoáng, nhưng đủ để cô thấy rõ – dáng người giống nam sinh mất tích.
“Cậu… cậu đâu rồi?” cô thốt lên, giọng trầm rung. Nhưng tiếng bước chân đó không đáp lại.
Linh Nguyệt bước tới gần cửa sổ, nhưng khi nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy con phố trống rỗng, mưa rơi rả rích. Không dấu hiệu của người thanh niên. Và khi cô quay lại… dòng chữ trên tường đã biến mất.
Cô hít một hơi dài, cảm giác bất an lan tỏa. Điều này vượt ra ngoài mọi vụ án cô từng trải qua. Không đơn giản là mất tích, cũng không phải kẻ trộm hay giết người bình thường. Một lời nguyền? Hay một hiện tượng siêu nhiên chưa ai lý giải?
Cô lôi ra sổ tay, bắt đầu ghi lại từng chi tiết. Mỗi vết nước, mỗi bóng mờ, mỗi tín hiệu năng lượng đều quan trọng. Linh Nguyệt biết, vụ án này sẽ kéo dài… và nguy hiểm hơn bất cứ gì cô từng gặp. Nhưng cô cũng biết một điều: nếu không ai đối mặt, sẽ không ai tìm ra sự thật.
Đêm đó, Linh Nguyệt không ngủ. Cô ngồi trước máy tính, xem lại toàn bộ hồ sơ, phân tích từng đoạn camera, từng dòng ghi chú. Mọi thứ dường như vô hồn, nhưng cô tin rằng có một logic ẩn giấu phía sau. Một sự thật mà nếu cô tìm ra, sẽ hé lộ cả một thế giới mà ít người dám đối diện.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi, nhẹ nhàng nhưng đều đặn, như nhắc nhở rằng bóng tối luôn tồn tại… và lời nguyền vô hình đang bắt đầu lướt qua thành phố, âm thầm lựa chọn những nạn nhân tiếp theo.
Linh Nguyệt biết rằng mình không đơn độc. Nhưng trong bóng tối vô hình, mọi giác quan đều có thể đánh lừa cô. Một bước sai lầm, và cô cũng có thể… biến mất.
Và rồi, trong lúc cô đang suy nghĩ, thiết bị thu tín hiệu rung lên dữ dội. Màn hình nhấp nháy liên tục, phát ra âm thanh chói tai. Trên màn hình, hiện ra một đường vạch màu đỏ… di chuyển nhanh về phía cô. Linh Nguyệt nhảy lùi lại, tay run run. Nhưng khi cô nhìn kỹ hơn, dòng chữ lại xuất hiện trên tường…
“Người tiếp theo… chính là cô.”
Một luồng gió lạnh thổi qua, cửa sổ khép lại đột ngột, khiến căn phòng rung lên. Linh Nguyệt biết, đây chỉ là sự khởi đầu. Vụ án không chỉ là mất tích, không chỉ là lời nguyền, mà là một trò chơi… giữa bóng tối và lý trí, nơi cô sẽ phải đối mặt với những bí ẩn chưa từng ai khám phá.