lời thề dưới cửu trùng

Chương 16: Ánh Trăng Bên Suối


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dương Thiên Long bế Ngọc Anh qua rừng sâu, đến một khe suối ẩn mình giữa vách đá, nơi ánh trăng chiếu sáng mặt nước lấp lánh. Anh đặt nàng xuống thảm cỏ mềm, ánh mắt đau đớn khi thấy nàng yếu đi vì dư âm lời nguyền. “Anh nhi, nàng phải nghỉ ngơi, ta không thể mất nàng,” anh nói, giọng trầm run rẩy. Ngọc Anh nắm tay anh, đôi mắt long lanh như ánh sao: “Chàng là lý do thiếp sống.” Anh cúi xuống hôn nàng, nụ hôn dịu dàng nhưng dần mãnh liệt, như muốn giữ nàng mãi mãi. Anh lấy từ tay áo một vòng bạc khắc hoa sen, đeo vào cổ tay nàng: “Nó sẽ bảo vệ nàng, mãi mãi.” Ngọc Anh, dù yếu, vẫn lo lắng: “Chàng, Huyền Không đã trốn thoát, hắn sẽ không dừng lại.” Thiên Long nắm chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh: “Hắn muốn nàng, phải bước qua xác ta.” Anh kéo nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo lụa mỏng, thì thầm: “Anh nhi, ta sẽ đưa nàng lên ngôi phi, cho nàng cả vương triều.” Nàng tựa vào ngực anh, giọng mềm mại: “Chàng là vương triều của thiếp.” Sáng hôm sau, Trần Hùng mang tin: “Huyền Không ẩn náu ở mật thất dưới cung, chuẩn bị bùa chú mới, mạnh hơn trước. Thái tử Dương Thiên Kiệt thuyết phục hoàng đế rằng ngài là phản tặc, quân đội hoàng gia đang truy lùng khắp nơi.” Thiên Long nắm chặt ngọc bội khắc phượng hoàng, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ vạch trần chúng.” Anh ra lệnh cho Lâm Thanh thâm nhập cung, tìm mật thất của Huyền Không, đồng thời triệu tập Vương Lân, quan viên trung thành, để lên kế hoạch lật đổ Thiên Kiệt. Đêm đó, bên khe suối, ánh trăng chiếu lên Ngọc Anh, áo lụa mỏng ôm sát cơ thể, lộ ra làn da trắng ngần và đường cong quyến rũ. Thiên Long kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Chàng… thiếp chỉ thuộc về chàng.” Anh đặt nàng xuống thảm cỏ, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống xương quai xanh, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Chàng… thiếp không chịu nổi.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa hoang dã, bên dòng suối dưới ánh trăng, như lời thề giữa lằn ranh sinh tử. Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Long ôm nàng, thì thầm: “Anh nhi, ta sẽ bảo vệ nàng mãi mãi.” Nàng tựa vào ngực anh: “Chàng là cả thế giới của thiếp.” Anh vuốt tóc nàng, ánh mắt kiên định, nhưng lòng nặng trĩu lo âu. Tiếng động vang lên từ rừng sâu, một đội sát thủ do Thiên Kiệt phái đến tấn công. Thiên Long rút kiếm, chém hạ từng kẻ, máu bắn tung tóe trên cỏ. Một mũi tên độc xượt qua vai anh, máu chảy đỏ áo, nhưng anh vẫn đứng trước Ngọc Anh, che chắn cho nàng. Nàng, dù yếu, dùng chút dị năng tạo luồng sáng trắng, đẩy lùi kẻ địch. Máu rỉ từ khóe miệng nàng, khiến Thiên Long hét lên: “Anh nhi, dừng lại!” Nàng ngã vào lòng anh, thì thầm: “Thiếp làm vì chàng.” Anh hôn nàng, nụ hôn đầy đau đớn, nước mắt rơi xuống má nàng. Trần Hùng lao vào, chém hạ kẻ cuối cùng: “Ngài, chúng ta phải rời khỏi đây!” Thiên Long bế Ngọc Anh, đưa nàng đến một ngôi nhà nhỏ bên vách núi, nơi an toàn hơn. Trên đường, Lâm Thanh mang tin: “Huyền Không chuẩn bị nghi thức bùa chú tối thượng ở mật thất, cần máu của Ngọc Anh.” Thiên Long nắm chặt kiếm: “Ta sẽ chặn hắn trước khi nghi thức hoàn tất.” Anh quyết tâm đột nhập cung, lấy đầu Huyền Không để bảo vệ Ngọc Anh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×