Thiên Long đưa Ngọc Anh đến ngôi nhà nhỏ bên hồ, nơi ánh trăng soi sáng mặt nước tĩnh lặng. Anh chăm sóc nàng, băng bó vết thương do lời nguyền gây ra. Ngọc Anh dần tỉnh, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức: “Chàng… thiếp sợ mất chàng.” Anh ôm nàng, giọng run: “Anh nhi, ta sẽ không để nàng lo lắng nữa.” Anh hôn nàng, nụ hôn dịu dàng nhưng đầy sủng ái, như muốn truyền sức mạnh cho nàng. Anh lấy từ tay áo một chiếc khăn lụa thêu hoa mẫu đơn, nhẹ nhàng khoác lên vai nàng: “Nàng mặc nó, ta muốn thấy nàng như nữ hoàng của ta.”
Trần Hùng trở về, báo cáo: “Huyền Không đã đặt cạm bẫy trong cung, dụ ngài vào để bắt sống. Thái tử Thiên Kiệt muốn dùng Ngọc Anh làm mồi nhử để hoàn thiện bùa chú tối thượng.” Thiên Long nắm chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh: “Ta sẽ lật đổ chúng.” Ngọc Anh lo lắng, nắm tay anh: “Chàng, để thiếp đi cùng. Thiếp có thể dùng dị năng phá bùa chú.” Anh ôm nàng, giọng trầm: “Nàng phải an toàn. Ta không thể sống nếu thiếu nàng.”
Anh triệu tập Lâm Thanh, lên kế hoạch lẻn vào cung để lấy bằng chứng Huyền Không âm mưu. Lâm Thanh gật đầu: “Ngài cẩn thận, Huyền Không có bùa chú bảo vệ, mạnh hơn bất kỳ pháp thuật nào chúng ta từng thấy.” Thiên Long nhìn Ngọc Anh, thì thầm: “Anh nhi, chờ ta.” Nàng gật đầu, mắt long lanh: “Thiếp tin chàng.”
Đêm đó, một cơn bão ập đến, sấm chớp rền vang, gió gào thét qua khe cửa. Trong ngôi nhà nhỏ, ánh tia chớp chiếu lên Ngọc Anh, áo lụa mỏng ôm sát cơ thể, lộ ra đường cong quyến rũ. Thiên Long kéo nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận làn da trắng ngần nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Chàng… thiếp sợ mất chàng.” Anh thì thầm: “Ta sẽ trở về vì nàng.” Anh đẩy nàng xuống giường gỗ phủ lụa, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác đều mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống ngực, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Chàng… thiếp không chịu nổi.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa hoang dã, giữa cơn bão và nguy hiểm rình rập, như một lời thề khắc sâu trong tim.
Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Long ôm nàng, thì thầm: “Ta sẽ cưới nàng, dù trời sập.” Ngọc Anh tựa vào ngực anh: “Chàng là cả thế giới của thiếp.” Anh vuốt tóc nàng, ánh mắt bùng cháy quyết tâm. Anh biết trận chiến trong cung sẽ đẫm máu, nhưng vì Ngọc Anh, anh sẵn sàng đối mặt cả vương triều.
Sáng hôm sau, Thiên Long dẫn quân trung thành tiến vào cung. Trong điện Kim Loan, anh đối đầu Thái tử Thiên Kiệt, người cười khẩy: “Ngươi dám phản kháng Huyền Không? Ngươi chỉ là kẻ lưu đày!” Thiên Long nắm chặt kiếm: “Ngươi và Huyền Không sẽ trả giá vì âm mưu bẩn thỉu.” Nhưng Huyền Không xuất hiện, vung tay, một luồng sáng đen từ bùa chú bao vây Thiên Long, khiến anh khó thở. Ngọc Anh, bất chấp lời anh, lén theo sau, dùng dị năng tạo luồng sáng trắng đối kháng, phá giải bùa chú. Nhưng lời nguyền khiến nàng ngã xuống, máu chảy từ khóe miệng. Thiên Long hét lên, lao đến ôm nàng: “Anh nhi, nàng phải sống!” Anh chém vào Huyền Không, nhưng thầy pháp trốn thoát. Họ tạm đẩy lùi kẻ địch, nhưng Ngọc Anh yếu đi, hơi thở mỏng manh.
Trần Hùng đỡ Thiên Long, nói: “Ngài, chúng ta phải rút lui. Huyền Không quá mạnh.” Thiên Long ôm Ngọc Anh, nước mắt rơi: “Ta không rời nàng.” Anh bế nàng ra khỏi cung, tìm một nơi an toàn. Trên đường, Lâm Thanh mang tin: “Vương Lân đã tìm được một cuộn giấy cổ trong cung, ghi lại cách phá lời nguyền của dòng tộc Ngọc Anh.” Thiên Long nắm chặt tay nàng: “Anh nhi, ta sẽ cứu nàng.” Nàng thì thầm, giọng yếu ớt: “Chàng… thiếp chỉ cần ở bên chàng.” Anh hôn trán nàng, thề sẽ tìm cách phá lời nguyền, dù phải đối mặt cả vương triều.