lời thề dưới lệnh truy mã

Chương 1: BÓNG TỐI TRỞ VỀ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khách sạn Đế Vương chìm trong không khí u ám và sang trọng. Tang lễ của ông Hạ Du – Chủ tịch tập đoàn Hạ Thiên – được tổ chức theo nghi thức cao nhất của giới thượng lưu. Nước mắt giả tạo, sự chia buồn dối trá, và những ánh mắt dò xét, tính toán lấp đầy đại sảnh.

Hạ Mẫn đứng cách xa đám đông, ẩn mình trong chiếc váy đen kín đáo, khuôn mặt được che giấu dưới lớp mạng che mặt mỏng. Bốn năm. Bốn năm cô đã sống như một người bình thường, đổi tên, đổi nghề, cố gắng xóa bỏ mọi dấu vết về thân phận con gái ngoài giá thú bị gia tộc ruồng bỏ. Nhưng cái chết đột ngột, bí ẩn của người cha duy nhất yêu thương cô, đã buộc cô phải trở về.

Cô biết, những kẻ đã đẩy cha cô vào tình cảnh này đang ở ngay đây, đeo mặt nạ đau buồn.

Bà Ngụy Lan, mẹ kế của cô, cùng cô con gái hợp pháp Hạ Linh, đang tiếp khách với vẻ mặt tiều tụy giả tạo. Hạ Mẫn nhìn thẳng vào Hạ Linh – người đã luôn căm ghét cô, người đã được thừa hưởng mọi thứ mà lẽ ra cô phải có.

"Cô bé đó là ai?" Tiếng xì xào bắt đầu lan ra khi một vài người nhận ra ánh mắt kiên định và dáng vẻ quý phái tiềm ẩn của Hạ Mẫn.

Hạ Mẫn không quan tâm. Cô tiến lại gần di ảnh của cha. Khi cô chạm vào khung ảnh lạnh lẽo, một làn sóng căm hận và đau đớn dâng lên. Cô thề sẽ tìm ra sự thật về vụ "tai nạn giao thông" đáng ngờ đó và khiến những kẻ đứng sau phải trả giá.

"Cô Hạ Mẫn, cô thực sự đã trở về."

Giọng nói lạnh lùng, uy quyền vang lên ngay sau lưng cô.

Hạ Mẫn quay lại. Đứng trước mặt cô là Lục Dực – Tổng Giám đốc tập đoàn Lục Thị, đối thủ lớn nhất của Hạ Thiên. Anh là người đàn ông nổi tiếng tàn nhẫn và tài giỏi bậc nhất giới kinh doanh, với vẻ ngoài hoàn hảo đến mức lạnh lùng: áo vest đen, cà vạt chỉnh tề, khuôn mặt góc cạnh không chút cảm xúc, và đôi mắt sâu thẳm như hồ băng.

"Tổng Giám đốc Lục," Hạ Mẫn đáp lại, giọng cô cũng lạnh lùng không kém. "Tôi nghĩ đây không phải là nơi để nói chuyện công việc."

"Tôi đến đây để nói chuyện tư nhân," Lục Dực nói, ánh mắt anh nhìn xuyên qua lớp mạng che mặt của cô, dò xét và đầy sự tính toán. "Hạ Thiên đang rối loạn. Kẻ thù đang rình rập. Cô cần một chỗ dựa vững chắc."

Hạ Mẫn nhếch môi khinh miệt. "Tôi không cần chỗ dựa. Tôi cần sự thật."

"Và tôi có thể cho cô cả hai," Lục Dực tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ gần đến mức Hạ Mẫn có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương sang trọng trên người anh.

Anh cúi thấp người, thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm ấm và đầy sức nặng: "Hãy kết hôn với tôi. Tôi sẽ giúp cô có được quyền lực tuyệt đối trong Hạ Thiên, đổi lại, cô phải cho tôi thứ tôi muốn."

Hạ Mẫn sửng sốt. Cô ngước nhìn anh, cố gắng đọc vị sự chân thật trong đôi mắt lạnh lùng đó. Lục Dực cưới cô? Một cuộc hôn nhân sẽ mang lại cho cô chiếc áo giáp hoàn hảo để đối đầu với gia tộc.

"Thứ anh muốn là gì?" Hạ Mẫn hỏi, giọng cô hơi khàn.

"Khối tài sản mà cha cô đã cố gắng giấu kín trước khi chết. Đó là mục tiêu thực sự của tôi," Lục Dực đáp thẳng thắn, không hề che giấu sự tham vọng. "Cô giúp tôi tìm ra nó, tôi giúp cô trả thù và lấy lại những gì thuộc về cô. Một thỏa thuận công bằng."

Hạ Mẫn quay mặt đi, nhìn thẳng vào Hạ Linh và Ngụy Lan, những người đang nhìn cô đầy nghi ngờ. Cô biết, một mình cô không đủ sức chống lại họ. Cô cần một con át chủ bài, một lá chắn quyền lực.

"Lục Dực," Hạ Mẫn quyết định, giọng cô sắc bén. "Hợp đồng hôn nhân này phải là tuyệt mật. Ba năm. Không tình yêu. Và nếu tôi thất bại, tôi sẽ trả lại mọi thứ cho anh."

"Ba năm. Tuyệt mật. Không tình yêu," Lục Dực lặp lại, ánh mắt anh lóe lên vẻ thích thú hiếm thấy. "Thỏa thuận đã được thiết lập. Hãy sẵn sàng, cô dâu. Ván cờ sắp bắt đầu."

Anh đưa tay ra. Hạ Mẫn đặt tay cô vào tay anh. Ngay lập tức, Lục Dực kéo cô vào lòng, một hành động công khai, táo bạo, đầy sự chiếm hữu.

"Đừng quên vai diễn của cô. Cô là người phụ nữ của tôi," Lục Dực thì thầm, trước khi anh quay sang đám đông, thông báo với giọng nói vang dội: "Mọi người, xin thứ lỗi. Tôi xin giới thiệu, vợ sắp cưới của tôi, Hạ Mẫn."

Khách sạn Đế Vương bùng nổ trong tiếng xì xào và kinh ngạc. Bà Ngụy Lan và Hạ Linh tái mét mặt mày. Hạ Mẫn mỉm cười lạnh lùng. Cô đã chính thức trở lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×