Đêm.
Hạ Mẫn đứng giữa phòng ngủ chính tại penthouse của Lục Dực. Căn phòng rộng lớn, tối giản và lạnh lẽo, phản ánh đúng tính cách của chủ nhân nó. Tông màu xám và đen chủ đạo, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự ấm cúng hay lãng mạn. Nó giống như một phòng họp hơn là phòng tân hôn.
Hạ Mẫn cởi bỏ chiếc váy dạ hội đắt tiền, để lộ chiếc áo ngủ lụa đen đơn giản. Cô tiến đến tủ quần áo, nơi quần áo của cô đã được sắp xếp bên cạnh trang phục của Lục Dực. Mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo, chỉ thiếu tình yêu.
Cô nhận ra căn phòng có hai cánh cửa dẫn vào phòng tắm và phòng thay đồ riêng biệt, và một bức tường kính mờ chia đôi căn phòng thành hai khu vực ngủ riêng biệt, nhưng vẫn nằm chung dưới một mái nhà, trên cùng một tấm thảm. Ranh giới thể xác đã được Lục Dực xác định rõ ràng, thậm chí cả trong thiết kế nội thất.
Đúng lúc đó, Lục Dực bước vào. Anh vừa kết thúc cuộc họp video với chi nhánh Châu Âu, vẫn mặc áo sơ mi trắng, tay đang cởi cúc áo. Anh không nhìn cô ngay, mà đi thẳng đến phía bên của mình, mở tủ rượu nhỏ.
"Phòng tắm ở phía bên trái cô. Phòng làm việc phụ ở tầng dưới," Lục Dực nói, giọng anh trầm và khô khan, không hề có một chút bối rối hay ham muốn nào. "Hãy nhớ, chúng ta là vợ chồng trên giấy tờ, và chỉ cần thể hiện điều đó trước người ngoài."
Hạ Mẫn cảm thấy sự lạnh lùng của anh như một lời thách thức. Trong giới thượng lưu, một người đàn ông có vợ mới cưới mà lại giữ khoảng cách như thế này là điều bất thường.
"Tổng Giám đốc Lục có vẻ tự tin vào sự tự chủ của mình," Hạ Mẫn nói, giọng cô đầy châm chọc. Cô bước đến gần ranh giới vô hình giữa hai khu vực ngủ.
Lục Dực rót rượu vào ly, quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh sắc lạnh, không để lộ bất cứ sự dao động nào. "Cô muốn kiểm chứng sao? Điều khoản 4 rất rõ ràng."
"Điều khoản 4 cần được diễn giải linh hoạt khi cần thiết," Hạ Mẫn nói, bước qua vạch chia vô hình đó. Cô chỉ đứng cách anh một bước chân. "Nếu chúng ta bị theo dõi, việc này sẽ là bằng chứng lớn nhất cho thấy mối quan hệ của chúng ta là giả dối. Anh, với tư cách là Tổng Giám đốc, không nên mắc lỗi sơ đẳng như vậy."
Lục Dực đặt ly rượu xuống, sự tĩnh lặng của anh đột ngột tan vỡ. Anh tiến một bước, thu hẹp khoảng cách. Cơ thể anh cao lớn, tạo nên một cái bóng bao trùm lấy cô.
"Thứ cô muốn là một màn kịch?" Lục Dực hỏi, giọng anh trầm hơn, mang theo sự nguy hiểm tiềm ẩn.
"Tôi muốn sự hoàn hảo," Hạ Mẫn đáp, không hề lùi bước. Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt đối diện với anh. "Chúng ta là những người hoàn hảo, Lục Dực. Đêm tân hôn của chúng ta phải hoàn hảo. Dù đó là sự giả dối."
Cảnh H Nhẹ Nhàng – Ranh Giới Thể Xác Bị Thử Thách:
Lục Dực không trả lời. Anh chỉ đột ngột đưa tay, vòng qua eo Hạ Mẫn, kéo cô sát vào cơ thể rắn chắc của mình. Hơi thở anh phả vào tóc cô. Hạ Mẫn cảm nhận được sức nóng từ cơ thể anh, sự căng thẳng điện giật giữa hai người.
"Cô đang chơi với lửa, Hạ Mẫn," Lục Dực thì thầm, giọng anh đầy sự cảnh cáo. "Thỏa thuận cấm cảm xúc. Nhưng nó không cấm dục vọng."
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cô, một nụ hôn lạnh lùng, nhưng lại vô cùng chiếm hữu. Đó là một sự khẳng định quyền lực hơn là ham muốn.
Hạ Mẫn cứng người, nhưng cô không phản kháng. Cô biết, đây là một phần của ván cờ. Cô phải chứng minh rằng cô không sợ anh, không sợ sự thân mật giả tạo này.
"Tôi không sợ lửa. Tôi đến đây để thiêu rụi mọi thứ," Hạ Mẫn đáp, giọng cô vẫn kiên định.
Lục Dực dứt khỏi cô, nhanh như cách anh bắt đầu. Anh đẩy cô ra một cách nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát. Nụ cười lạnh lùng trở lại trên môi anh.
"Màn kịch này là đủ cho tối nay," Lục Dực nói, quay lưng về phía cô. "Hãy nhớ, Hạ Mẫn. Cô muốn sự thật, tôi muốn tài sản. Đừng để cảm giác phá hỏng bất cứ điều gì."
Hạ Mẫn nhìn bóng lưng anh. Cô biết, cô đã thắng một ván nhỏ. Cô đã khiến Lục Dực phải phản ứng, dù chỉ là một phản ứng kiểm soát.
Cô quay về phía giường của mình, nằm xuống trong căn phòng lạnh giá. Cô biết, đêm tân hôn này chỉ là sự khởi đầu cho cuộc chiến dài hơi của họ, một cuộc chiến nơi ranh giới giữa tình yêu, thù hận và ham muốn sẽ liên tục bị thách thức.