lời thề dưới lệnh truy mã

Chương 5: ÁNH MẮT NGHI NGỜ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm.

Hạ Mẫn lên tầng 30, tầng Tổng Giám đốc của Lục Dực. Căn phòng rộng lớn, yên tĩnh, và được bảo vệ nghiêm ngặt. Lục Dực đang ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn hắt lên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Anh không hề ngước lên khi cô bước vào.

"Hồ sơ ở đây," Lục Dực nói, chỉ vào một tập tài liệu trên bàn. "Cô có 30 phút để xem xét trước khi chúng ta thực hiện màn kịch tối nay."

Hạ Mẫn nhanh chóng tiến đến, lật mở tập hồ sơ. Chúng là bản sao kê tài chính và các hợp đồng phụ của Hạ Thiên trong hai năm gần đây. Cô tập trung cao độ, tìm kiếm bất kỳ giao dịch đáng ngờ nào liên quan đến vụ tai nạn của cha mình.

Khi cô đang chìm đắm trong các con số, cô cảm nhận được ánh mắt Lục Dực đang dán chặt vào mình. Anh không nhìn vào tài liệu, mà nhìn vào phản ứng của cô.

"Thư ký Lý nói cô đã đe dọa anh ta bằng việc nghi ngờ tôi liên quan đến cái chết của cha cô," Lục Dực nói, giọng anh trầm thấp, mang theo sự cảnh cáo.

Hạ Mẫn không ngước lên. "Điều khoản 5. Tôi được phép điều tra. Và việc anh giữ lại hồ sơ quan trọng khiến tôi có quyền nghi ngờ anh đang che giấu điều gì đó."

"Tôi không bao giờ che giấu. Tôi chỉ kiểm soát thông tin," Lục Dực đáp. "Tôi có thể giúp cô tìm ra sự thật, nhưng nếu cô cố gắng lật đổ tôi, cô sẽ mất tất cả, bao gồm cả quyền lực cô vừa mới có được."

"Anh cũng vậy," Hạ Mẫn ngước lên, ánh mắt cô sắc bén. "Nếu tôi phát hiện anh là kẻ thù, tôi sẽ dùng mọi thứ để hủy hoại anh, dù phải phá vỡ hợp đồng."

Lục Dực không trả lời. Anh đứng dậy, tiến đến bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố.

"Đã hết 30 phút," Lục Dực nói. "Bây giờ, đến lúc thực hiện phần còn lại của thỏa thuận."

Anh quay lại, trong tay cầm một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp.

"Chúng ta sẽ chụp một loạt ảnh tại ban công này. Nó phải là những bức ảnh thân mật, nhưng đủ kín đáo để không lộ ra sự giả dối của chúng ta."

Cảnh H Nhẹ Nhàng – Diễn Kịch Dưới Ánh Mắt Giám Sát:

Lục Dực bắt đầu chỉ đạo. Anh kéo Hạ Mẫn lại, đặt tay lên eo cô. Nhiệm vụ của Hạ Mẫn là thể hiện sự quyến luyến và tin tưởng.

"Mỉm cười. Mỉm cười thật lòng, Hạ Mẫn. Cô đã cưới được Tổng Giám đốc mà mọi phụ nữ đều mơ ước," Lục Dực thì thầm vào tai cô, giọng anh mang theo sự chế giễu.

Hạ Mẫn nhìn vào khuôn mặt hoàn hảo của anh, khuôn mặt mà cô vừa nghi ngờ vừa khao khát. Cô mỉm cười. Một nụ cười hoàn hảo của một diễn viên.

"Tôi đang nghĩ đến cảnh trả thù sắp tới," Hạ Mẫn đáp, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. "Và điều đó khiến tôi hạnh phúc."

Lục Dực bất ngờ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, ngay khi máy ảnh bấm máy.

"Đừng quên, cô đang diễn. Đừng để sự thù hận phá hỏng cảnh quay," Lục Dực cảnh báo.

"Anh cũng vậy," Hạ Mẫn đáp trả, cô chủ động vòng tay ôm cổ anh, nghiêng đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhưng đầy táo bạo lên khóe môi anh. "Đừng để dục vọng làm hỏng hợp đồng."

Nụ hôn này không phải là một phần của thỏa thuận, nó là một sự thử thách công khai.

Lục Dực cứng người. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sự kiểm soát của anh bị đe dọa. Anh nhanh chóng lùi lại, kết thúc cảnh quay.

"Hoàn hảo," Lục Dực nói, giọng anh khàn đi một chút. "Màn kịch này sẽ làm hài lòng báo chí."

Anh đưa cô xem những bức ảnh. Chúng tuyệt đẹp, như thể họ là một cặp đôi thực sự.

"Bây giờ, đến lúc tôi phải làm việc," Lục Dực nói, khuôn mặt anh trở lại vẻ lạnh lùng. "Cô có thể dùng phòng làm việc phụ để tiếp tục nghiên cứu hồ sơ. Đừng quên, anh vẫn đang theo dõi cô."

Hạ Mẫn biết, sự nghi ngờ vẫn tồn tại giữa họ. Cô bước vào phòng làm việc phụ. Cô không chỉ điều tra về cái chết của cha, mà còn điều tra về Lục Dực. Cô phải biết, người đàn ông này là đồng minh hay kẻ thù lớn nhất của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×