Phòng khám của Trần Khiêm và Hạ Băng nằm trong một con hẻm nhỏ, không tên, nhưng nó lại là nơi mà rất nhiều người tìm đến. Họ đã trở thành "thần y" trong lòng của những người nghèo khổ. Trần Khiêm đã không còn là một bác sĩ phẫu thuật danh tiếng, mà là một người bác sĩ tận tâm, luôn lắng nghe và chữa trị cho những người bệnh. Hạ Băng đã không còn là một nữ luật sư lạnh lùng, mà là một người phụ nữ đầy lòng nhân ái. Cô đã dùng kiến thức pháp luật của mình để giúp đỡ những người nghèo, giúp họ đòi lại công bằng.
Một buổi chiều, Trần Khiêm và Hạ Băng đang ngồi trong phòng khám, nhìn ra ngoài. "Anh có hối tiếc không?" Hạ Băng hỏi. "Hối tiếc điều gì?" Trần Khiêm hỏi lại. "Hối tiếc vì đã rời bỏ cuộc sống cũ, rời bỏ danh tiếng và quyền lực." Trần Khiêm mỉm cười, "Không. Anh không hối tiếc. Cuộc sống này mới là cuộc sống mà anh muốn." Anh nắm lấy tay cô, "Em đã cứu anh, Hạ Băng. Em đã giúp anh tìm lại sự thật, và đã giúp anh tìm lại chính mình." Hạ Băng cũng mỉm cười, "Anh cũng đã cứu em, Trần Khiêm. Anh đã giúp em hiểu rằng, pháp luật không phải là tất cả. Lòng nhân ái và sự thật mới là thứ quan trọng nhất."
Vụ án của Trương Hải Đông đã được đưa ra xét xử. Hắn ta đã bị kết án tù chung thân. Võ Tấn Phát và Lê Hoàng Bách cũng đã phải trả giá cho những tội ác của mình. Bệnh viện Hừng Đông đã bị đóng cửa, và tất cả những người đã từng làm việc trong đường dây tội phạm của họ đều đã bị bắt giữ.
Trần Khiêm và Hạ Băng đã cùng nhau xây dựng một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy ý nghĩa. Họ đã cùng nhau làm việc, cùng nhau chiến đấu cho sự thật và công bằng. Họ đã trở thành một cặp đôi, một cặp đôi không chỉ cùng nhau chiến đấu, mà còn cùng nhau xây dựng một tương lai mới. Họ đã chứng minh rằng, lòng nhân ái và sự thật sẽ luôn chiến thắng cái ác. Và lời thề Hippocrates, đã được gột rửa, và trở lại với sự thiêng liêng của nó.
Một ngày, khi đang làm việc, một cô bé đến gặp Trần Khiêm. Cô bé đó chính là em gái của Dương Thiên Ân. Cô bé đã lớn hơn, và cô bé đã trở thành một nghệ sĩ dương cầm. "Anh Trần Khiêm," cô bé nói, "Em muốn cảm ơn anh. Em đã biết tất cả sự thật rồi. Anh là một người tốt." Trần Khiêm mỉm cười, "Không có gì đâu. Em gái của anh cũng đã từng là một người tốt." Cô bé mỉm cười, rồi cô bé đã chơi một bản nhạc. Bản nhạc đó là bản nhạc mà Dương Thiên Ân đã từng chơi. Trần Khiêm và Hạ Băng đã cùng nhau lắng nghe, và họ biết rằng, đây là một khởi đầu mới, một khởi đầu của một cuộc sống mới.