Tác giả: Xin mạn phép review về truyện đôi lời :)) Tác giả khá thích kiểu tình yêu thẳng thắn không ấp úng của đôi bạn trẻ, nói sao nhỉ, theo tác giả trong tình cảm thì niềm tin vẫn là trên hết phải không? Một cuộc tình không có niềm tin làm nền tảng thì chẳng thể nào bền lâu được. Ở đây cả hai đều tin tưởng vào đối phương, nhưng mà mọi người hãy hiểu cho Khanh nhi, con bé vừa bị mất đi một đứa con lại nghe rằng bản thân chẳng còn cơ hội làm mẹ nữa, điều này đối với bất kì ai theo lẽ thông thường đều chính là một cú sock lớn, tuy rằng con bé tin tưởng vào Hạ Dĩ Niên nhưng cũng không tránh được cảm giác tự ti khi bản thân không sinh được con mà lo sợ, tác giả chỉ tả thực thôi =.=
Rất cả ơn mọi người đã kiên nhẫn theo chân tác giả tới tận chương 99, thật ra thì truyện đang đi vào hồi kết rồi, không sao mọi người đừng lo, mình hứa là He thì không thể nào Se được đâu :))
…
Tin tức Hạ Dĩ Niên dùng danh nghĩa cá nhân thu mua Yunus lan truyền chóng mặt, chẳng mấy chốc thị trường kinh tế ở thành Bách Nhật trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Uyển Khanh chạy xe về Hạ gia thì người làm nói rằng Hạ Dĩ Niên đã tới Hoàng Thịnh, lòng cô nóng như lửa đốt không nói hai lời chạy xe như điên tới Hoàng Thịnh. Trên đường đi còn suýt chút nữa gây tai nạn hai lần, vượt đèn đỏ tổng cộng sáu lần, cảnh sát giao thông thổi kèn yêu cầu dừng xe cũng mặc kệ, bây giờ trong đầu cô đang rồi thành một mớ bùi nhùi khó lí giải, cô muốn nghe lý do từ hắn, muốn nghe hắn giải thích.
Khi đến tập đoàn, cô muốn lên thẳng phòng làm việc của Hạ Dĩ Niên thì bị bảo vệ ngăn lại bên ngoài, họ nhất quyết không cho Uyển Khanh vào trong.
Uyển Khanh cảm thấy kì lạ: “Tại sao mấy người lại ngăn cản?”
Đây không phải lần đầu cô đến đây, bọn họ chắc chắn biết chuyện này và không có lý do gì để họ ngăn cản cô cả.
Hai người bảo vệ nhìn nhau chần chừ, một trong số họ lên tiếng: “Rất xin lỗi, Lôi tiểu thư chúng tôi không thể cho cô vào trong. Cậu hai đã căn dặn trong thời gian này không ai được làm phiền ngài ấy.”
“Cái gì?”- Uyển Khanh nhíu mày, vừa nghe xong liền cảm thấy y như rằng mệnh lệnh này của Hạ Dĩ Niên là dùng để nhắm vào cô.
Hắn biết cô sẽ đến tìm hắn để cầu xin vì vậy dứt khoát chặn ngay từ cổng ra vào.
Thế giới xung quanh cô như tối sầm đi, bên tai vang lên những câu nói của Vu An Di…
Hạ Dĩ Niên đã dùng danh nghĩa cá nhân thu mua Yunus?
Hắn làm như vậy chính là đang tin rằng bộ trang sức đó là đạo phẩm sao? Không thể nào, hắn nhất định phải tin vào cô…
Bộ trang sức đó là do chính mắt Uyển Khanh thấy chị gái vẽ ra, trong suốt quá trình cô luôn bên cạnh quan sát cách vẽ của chị ấy, hoàn toàn không có nửa điểm gọi là sao chép từ một tác phẩm khác.
Cô sẽ không cho phép người khác vu khống chị ấy.
Vì vậy Uyển Khanh hy vọng Hạ Dĩ Niên sẽ tin tưởng cô, hiện giờ trong lòng cô vô cùng rối rắm. Nhưng mà Uyển Khanh buộc bản thân phải bình tĩnh bởi vì cô còn đặt hy vọng vào một câu hỏi: Tại sao hắn lại dùng danh nghĩa cá nhân để thu mua Yunus thay về dùng danh nghĩa doanh nghiệp là Hoàng Thịnh?
Hạ Dĩ Niên không phải người suy nghĩ không thấu đáo, cô hiểu rõ hắn, việc hắn không chắc chắn sẽ không mạo hiểm làm, mỗi một quyết định của hắn chắc chắn có mục đích riêng.
Vì vậy cô muốn gặp hắn để nghe một câu giải thích. Nhưng mà, Hạ Dĩ Niên bây giờ là đang từ chối gặp mặt sao?
Lúc Uyển Khanh còn đang sững sờ đứng ở cổng lớn thì Khải Ca và một người đàn ông ngoại quốc đi tới, cậu ta gọi Uyển Khanh một tiếng.
Uyển Khanh dời tầm mắt sang.
Khải Ca đi tới: “Uyển Khanh, giới thiệu với cô đây là Higo, bác sĩ tim mạch chuyên dụng của Hạ gia, cậu hai biết cô sẽ tới đây tìm ngài ấy, hiện giờ ngài ấy đang bận xử lý một số công việc không thể gặp cô nên sai tôi đưa Higo tới đây.”
Các bác sĩ chuyên dụng của Hạ gia đều là những người tốt nghiệp chuyên ngành tim mạch nổi tiếng nhất thế giới, họ được tuyển dụng vào tập đoàn với mục đích chính phục vụ sức khỏe cho Hạ lão phu nhân, Uyển Khanh tin rằng họ có thể cứu mẹ cô khỏi lần nguy kịch này.
Nghe những lời Khải Ca nói, trong lòng Uyển Khanh dấy lên một tia hy vọng to lớn. Cô nhanh chóng dẫn hai người bọn họ tới bệnh viện, Higo nhanh chóng cùng với Triệu Trường Bách và bác sĩ chính tham gia cấp cứu, Uyển Khanh và mọi người ở bên ngồi chờ đợi.
“Khải Ca mọi chuyện là thế nào? Tại sao Dĩ Niên lại thu mua Yunus?”- Uyển Khanh tra hỏi, Khải Ca là trợ lý đắc lực của Hạ Dĩ Niên, quyết định này của hắn chắc chắn anh ta hiểu rõ hơn ai hết.
Khải Ca quay đi chỗ khác, né tránh ánh mắt của cô: “Tôi không biết.”
“Vậy tại sao anh ấy không chịu gặp tôi?”- Uyển Khanh hỏi.
“Không phải ngài ấy không gặp cô mà là đang bận làm việc.”- Khải Ca nói.
Uyển Khanh nhìn chằm chằm Khải Ca, cô muốn xác thực xem câu nói vừa rồi của anh ta có bao nhiêu phần đáng tin.
Khải Ca đi theo cạnh Hạ Dĩ Niên nên cũng nghe phong phanh về mấy lời và Lâm Tư Phàm và Barbara nói, họ đều nói gần đây Uyển Khanh trở nên kỳ lạ, ánh mắt của cô không còn vẻ vô lo như lúc trước mà trở nên sắc bén tinh anh khác thường, Lâm Tư Phàm còn nói cô còn thay đổi về tính cách, lúc trước phóng khoáng xởi lởi bao nhiêu giờ tự nhiên lại như biến thành một con người khác.
Kỳ thực mấy kiểu bệnh tâm lý này cũng khó nắm bắt, giờ Khải Ca bị cô nhìn chằm chằm như vậy có chút không tự nhiên hít sâu một hơi: “Uyển Khanh cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi nói không có câu nào là giả dối đâu… còn về quyết định thu mua, đó là ý của cậu hai tôi chỉ phụ trách làm theo thôi.”
Uyển Khanh khẽ chớp mắt, lật tẩy anh ta: “Anh đúng là không nói dối nhưng mà tôi nhìn ra được anh chỉ mới nói có ba phần những gì mình biết, còn bảy phần, anh nói Dĩ Niên bận việc nên không gặp tôi? Anh ấy bận việc gì? Có việc gì mà khiến anh ấy lại cho cả bảo vệ chặn đường tôi khi tôi chỉ mới đi tới cửa lớn Hoàng Thịnh như vậy?”
Trước kia cho dù là trăm công ngàn việc, chỉ cần cô đến Hạ Dĩ Niên đều không ngăn cản như lần này bởi vì Uyển Khanh có thể ngồi ở sô pha đọc sách nghe nhạc giết thời gian đợi hắn làm xong công việc của mình.
Nhưng lần này linh cảm mách bảo, Hạ Dĩ Niên quả thật khác thường.
Khải Ca thở dài, quyết định không ấp úng nữa: “Thật xin lỗi, cậu hai đã căn dặn tôi không thể nói ra.”
Lúc này các bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, Uyển Khanh bỏ qua chuyện tra hỏi qua một bên vội vàng chạy tới chỗ bọn họ: “Sao rồi?”
Triệu Trường Bách gật đầu: “Higo đúng là bác sĩ tim mạch giỏi nhất, hiện giờ chủ tịch Dương đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần hồi sức mà thôi.”
Mọi người thở dài nhẹ nhõm, trên mặt như trút đi được bảy phần nặng nề.
“MỌi người có thể vào trong thăm bệnh nhân.”- Higo nói.
Vu An Di kéo tay Uyển Khanh: “Đi thôi, chúng ta vào trong.”
Uyển Khanh lắc đầu: “Cô và mọi người ở lại đây, tôi phải đi xác thực một chuyện.”
Vu An Di nhíu mày: “Cô đi đâu?”
“Tìm Hạ Dĩ Niên.”
Vu An Di kinh ngạc, định lên tiếng ngăn cản thì Uyển Khanh giơ tay lên, nói từng chữ một: “Khải Ca, anh không nói cũng không sao tự mình tôi đi kiểm chứng sự việc. Tôi cần nghe lời giải thích của anh ấy.”
Khải Ca im lặng, thấy Uyển Khanh chuẩn bị rời đi thì vội lên tiếng: “Uyển Khanh cô có tin cậu hai không? Tôi thấy trên đời này người cậu ấy quan tâm nhất là cô.”
Uyển Khanh dừng bước: “Tôi tin anh ấy, chính vì tuyệt đối tin tưởng nên mới muốn nghe lời giải thích của anh ấy.”
Nếu như cô không tin tưởng Hạ Dĩ Niên thì ngay lúc nghe những tới từ miệng Vu An Di nói ra Uyển Khanh sẽ cho rằng hắn tiếp cận cô là có mục đích, hắn muốn thâu tóm Yunus, từ đầu tới cuối đều chỉ muốn lợi dụng cô.
Nhưng chính vì Uyển Khanh tin tưởng hắn sẽ không tổn thương cô nên cô mới bình tĩnh như vậy, chỉ muốn nghe lời nói của hắn.
Khi đến tập đoàn, Uyển Khanh biết được Hạ Dĩ Niên đang họp, cô mặc kệ sự ngăn cản của tiếp tân và bảo vệ chạy vào thang máy chuyên dụng dành cho hội đồng quản trị của tập đoàn dùng đi thẳng lên phòng họp lớn. Mà bảo vệ và nhân viên an ninh cũng thừa biết quan hệ giữa Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên nên không ai dám dùng bạo lực ngăn cản cô lại, chỉ là nếu cứ để Uyển Khanh đi vào như vậy thì không hay lắm.
Một nhân viên bảo vệ sốt ruột: “Đội trưởng, làm sao đây, để cô ấy đi như vậy nếu cậu hai trách tội xuống chúng ta không gánh nổi đâu.”
“Vậy câu dám bước lên kéo cô ấy ra không?”- Người còn lại chau mày.
“Bỏ đi, chúng ta cứ theo sau giải thích với cậu hai rồi tính. Thật là, là ai ngu ngốc tới mức nói rằng cậu hai đang họp thế?”
Một tiếp tân nhăn mặt, giọng nói run run: “Xin lỗi, tại bình thường tôi thấy Lôi tiểu thư cũng không nóng nảy như vậy, không ngờ tới cô ấy định xông thẳng vào phòng họp…”
“Tôi nói cho cô biết, bên trong phòng họp bây giờ toàn là cổ đông lớn, có hệ lụy gì xảy ra, cậu hai mà trách tội xuống tôi sẽ khai cô ra đầu tiên.”
Nữ tiếp tân sợ tới bật khóc.
Trên hành lang lót gạch cẩm thạch, tiếng giày cao gót thanh thúy vội vàng va xuống nền gạch, Uyển Khanh một đường đi tới phòng họp lớn, vì đã từng tới đây một lần nên cô không quá khó khăn trong việc tìm kiếm đường, mặc kệ bảo vệ đi theo ngăn cản.
“Lợi nhuận trong thời gian vừa qua tập đoàn thu được chỉ tính riêng ở châu Á trừ Nhật Bản ra đã chiếm tới 25% tổng doanh thu của năm, tốc độ gia tăng doanh số vượt xa ở các khu vực khác. Tất nhiên lợi nhuận tại châu Âu và Hoa Kỳ vẫn lớn nhất, nhưng sức cầu ở đây đang dần bão hòa. Vì thế, như một điều tất yếu, Hoàng Thịnh cần tiếp tục tấn công vào các nước đang phát triển… Còn về doanh thu quý một của chúng ta, kết quả không khả quan cho lắm, lợi nhuận giảm từ 10% xuống chỉ còn 3%...”
Lúc này cánh cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra khiến cho phần báo cáo tình hình kinh doanh của tập đoàn mà thư ký đang nói bị dừng lại. Mà các cổ đông khác lúc này cũng nhìn về phía cửa, tò mò không biết xảy ra chuyện gì.
Hạ Dĩ Niên ngồi ở vị trí chính trong phòng họp lúc này cũng bỏ bản tài liệu trong tay xuống, đưa mắt nhìn sang, tuyệt không có một chút kinh ngạc nào đối với sự xuất hiện lúc này của Uyển Khanh.
Nhìn thấy ánh mắt mang theo vẻ không vui của hắn, mấy nhân viên bảo vệ phía sau liền run sợ lên tiếng: “Xin lỗi cậu hai, là cô Lôi không chịu nghe chúng tôi…”
Hạ Dĩ Niên giơ tay sau đó chậm rãi ra hiệu cho người kia rời khỏi.
Nhân viên bảo vệ cúi đầu, y như được ân xá mà chạy khỏi phòng họp thật nhanh.
Cô đi tới bên cạnh hắn, ngữ khí lạnh lùng hỏi từng chữ một: “Hạ Dĩ Niên, anh làm vậy là có ý gì?”
Hạ Dĩ Niên hơi nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh nhìn cô: “Anh đã làm gì?”
Con ngươi Uyển Khanh hơi co lại, cố gắng ôn hòa lên tiếng: “Anh không muốn gặp em sao?”
Các cổ đông nhìn nhau bàn tán, nhìn cô gái này có vẻ rất quen mặt, cô ấy lại dám cư nhiên xông vào phòng họp, mọi người ai cũng cho rằng chắc chắn Hạ Dĩ Niên sẽ nổi giận, nhưng khi quan sát hắn họ lại kinh ngạc phát hiện hắn căn bản không có chút gì gọi là tức giận.
Hạ Dĩ Niên vẫn điềm nhiên ra lệnh: “Tiếp tục báo cáo.”
“Cái này…”- Thư ký nhìn qua Uyển Khanh, rõ ràng có chút chần chừ.
Uyển Khanh nhíu mày: “Hạ Dĩ Niên!”
“Anh đang họp, em ra ngoài trước chúng ta sẽ nói chuyện sau.”- Hạ Dĩ Niên nhàn nhạt lên tiếng.
Uyển Khanh sẽ không cam tâm mà rời đi như vậy, hôm nay cô không nghe được lời giải thích thỏa đáng từ hắn thì nhất định trong đầu sẽ bị đè nặng bởi cả tấn nghi vấn. Cô không muốn mình sẽ nghi ngờ hắn, không muốn mất niềm tin vào người duy nhất bản thân có thể tin cậy là hắn.
Uyển Khanh mím môi: “Hôm nay anh không giải thích rõ ràng, em tự nhiên sẽ không thể tin tưởng vào nah nữa, một khi đã như vậy em nhất định sẽ rời khỏi đây.”
Hạ Dĩ Niên nhíu mày, sắc mặt rõ ràng lạnh đi vài phần khiến các cổ đông ai cũng không dám thở mạnh.
Uyển Khanh lại khá bình tĩnh: “Em không nói đùa đâu, Hạ Dĩ Niên, em nói rồi, em chán ghét việc phải chạy đi giải đáp những suy nghĩ của người khác vì vậy hoặc là anh giải thích rõ ràng ngay bây giờ cho em hoặc là, em sẽ hiểu theo cách mà mình muốn hiểu.”
“Tôi muốn giảm việc ra mắt các cửa hiệu mới nhằm kiểm soát tình trạng phân phối quá nhiều các sản phẩm của công ty. Thay vào đó, Hoàng Thịnh sẽ tập trung ra mắt nhiều sản phẩm đồ da hơn. Còn về việc doanh số quý I của Hoàng Thịnh giảm từ 10% xuống 3% không phản ánh việc sụt giảm nhu cầu của người tiêu dùng với các sản phẩm của hãng. Kết quả này không phải là vấn đề to tát vì nó nằm trong kế hoạch đảm bảo ′tính độc nhất′ của các sản phẩm mang thương hiệu của công ty, mọi người không cần quá lo lắng.”- Con ngươi đen thâm thúy chuyển động rất nhanh, giọng nói lạnh lùng không nhanh không chậm, ngữ khí vẫn tao nhã nhưng khiến người khác phải cảnh giác vì uy quyền trong đó. Nói xong những lời này Hạ Dĩ Niên đứng lên: “Các vị có thể biểu quyết về quyết định này của tôi thông qua hội nghị trực tuyến sắp tới, còn nữa Kayla, thời gian buổi chiều của tôi không ai được phép làm phiền, mọi cuộc họp hủy hết.”
Kayla gật đầu: “Dạ.”
Hạ Dĩ Niên không nói thêm lời nào đi tới kéo tay Uyển Khanh nhanh chóng rời khỏi phòng họp lớn, để lại trong phòng một bầu không khí sôi sục.
“Chào cậu hai.”
“Chào buổi sáng, cậu hai.”
Hạ Dĩ Niên kéo Uyển Khanh về phòng làm việc, dọc đường đi các nhân viên làm việc xung quanh đều chào hỏi hắn và đưa mắt đánh giá Uyển Khanh đi phía sau, bọn họ nhìn thấy Hạ Dĩ Niên lạnh nhạt nắm chặt tay cô thì cũng tự hiểu đã xảy ra chuyện gì, tất cả không dám thở mạnh né đường tránh qua một bên.
Sau khi trở về phòng, Hạ Dĩ Niên đóng cửa lại, tiếng rầm vang lên dứt khoát, sau đó là giọng nói cũng không chút chần chừ của hắn: “Em muốn hỏi anh cái gì?”
Uyển Khanh hít thở sâu: “Tại sao anh thu mua Yunus?”
“Vì Yunus đã phá sản.”
Uyển Khanh nhíu mày: “Anh cũng tin rằng em đạo nhái sản phẩm của người khác?”
Hạ Dĩ Niên nhìn cô: “Anh cũng đang định thắc mắc vấn đề này, Khanh nhi anh tin rằng em không đạo nhái sản phẩm, nhưng mà, bộ trang sức đó có phải đích thân em vẽ ra không?”
Uyển Khanh im lặng, bộ trang sức đó phần lớn là do Dương Hoàng Huyên vẽ.
Hai mặt Hạ Dĩ Niên khẽ híp lại như đang nghiên phán điều gì đó, thấp giọng ra lệnh: “Trả lời anh, Khanh nhi, chẳng phải em đề cao nhất chính là một mối quan hệ thành thật sao? Em đang giấu diếm anh điều gì?”
Uyển Khanh thở dài, cố gắng áp chế sự run rẩy trong lòng: “Bộ trang sức đó có 90% là do chị gái em vẽ, em chỉ thêm vào 10% để nó hoàn chỉnh hơn, em chỉ muốn thông qua cách thức này để thay chị ấy hoàn thành ước mơ của mình mà thôi.”
“Đây cũng là một hình thức đạo nhái, Khanh nhi, về mặt lý thuyết mà nói em chính là đang đạo bản quyền của chị gái em.”
Uyển Khanh im lặng, căn bản không biết nói gì hơn.
Hạ Dĩ Niên tiếp tục lên tiếng: “Bên phía Quốc Tất đưa ra đầy đủ bằng chứng chứng minh đó là đạo phẩm, có 90% trùng khớp với sản phẩm trước đó họ tạo ra điều đó đồng nghĩa chị gái em đã đạo bản quyền của họ, em lại không biết về chuyện này nên lấy tác phẩm đó tiếp tục vẽ thêm 10% còn lại để hoàn chỉnh nó. Hiện giờ bằng chứng Yunus đạo nhái lan tràn khắp các trang mạng, em nghĩ Yunus còn có thể tồn tại hay sao?”
Uyển Khanh như bị rút hết khí lực, kiếp trước cô sai một lần đã khiến Yunus suýt chút phá sản, lần này cô lại sai trầm trọng thêm một lần nữa khiến Yunus thực sự phá sản còn xém xíu nữa là làm mẹ mình mất mạng.
Đều là do cô không nắm rõ thị trường, nếu như lúc đó Uyển Khanh chịu khó nghiên cứu kĩ thêm về những dòng sản phẩm xung quanh thì đã sớm phát hiện ra bản vẽ của chị gái là đạo phẩm, như vậy thì có đánh chết cô cũng không đưa nó cho Hạ Dĩ Niên.
“Đều là lỗi của em…”- Uyển Khanh cụp mi mắt, trong lòng dâng lên một nỗi tự trách.
Hạ Dĩ Niên thấy cô như vậy thì thở dài lắc đầu, cũng tốt, ít nhất cô không cãi bướng nữa.
Uyển Khanh lại nhìn hắn: “Nhưng tại sao anh lại dùng danh nghĩa cá nhân để thu mua Yunus?”
“Nếu như anh dùng danh nghĩa Hoàng Thịnh để thu mua Yunus em nghĩ em có khả năng tiếp tục quản lý Yunus sao?”
Uyển Khanh kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, ý của hắn là… hắn sẽ giao lại Yunus một lần nữa cho cô.
“Thật ra anh không nên đi đường vòng như vậy, thứ nhất em tin rằng mình có thể theo đường thẳng mà một lần nữa khôi phục tập đoàn, thứ hai anh làm như vậy thì trong mắt mọi người anh chính là kẻ thừa nước đục thả câu…”
Hạ Dĩ Niên chậm rãi nói: “Anh không quan tâm cách nhìn của bọn họ, Hạ Dĩ Niên anh trước giờ trong làm ăn lấy lợi ích đi đầu. Chỉ biết trước mắt hiện giờ mọi người đều xem Yunus là kẻ phạm tội, không một ai muốn nó tiếp tục tồn tại trên thị trường nữa, em nghĩ rằng có khả năng khiến mọi người có niềm tin với thương hiệu này thêm lần nữa sao? Không thể nào, chính em cũng biết điều đó, Yunus hết rồi, thương hiệu Yunus kể từ bây giờ sẽ không tồn tại trong lĩnh vực đá quý nữa. Thương trường chính là chiến trường, em cho rằng Quốc Tất cất công đưa ra bằng chứng tố cáo Yunus đạo nhái bản quyền của bọn họ chỉ đơn giản là muốn đòi lại công bằng cho bản thân sao? Vậy thì sai rồi, chỉ cần Yunus yếu thế họ sẽ là người thu mua nó đầu tiên, tới lúc đó chẳng phải diễn biến sẽ phức tạp hơn nhiều sao? ”- Hạ Dĩ Niên nắm lấy hai vai cô: “Nhưng mà nếu như anh thu mua Yunus với danh nghĩa cá nhân thì ít nhất sẽ có thể giữ lại số tài sản của tập đoàn, ít nhất sẽ giữ là được phần hồn của nó, em vẫn có thể một lần nữa khởi tạo nó.”
Uyển Khanh cụp mắt: “Em muốn giữ lại thương hiệu của Yunus.”
Nó là niềm kiêu hãnh của gia tộc, là tự hào của cô, bây giờ nói nó sẽ biến mất trên thị trường một cách đột ngột như vậy chẳng khác nào kêu cô từ bỏ chính đứa con của mình.
Uyển Khanh lại nâng mắt, nhìn thẳng vào hắn chất vấn: “Chuyện này xảy ra đã mấy ngày nay, tại sao anh không nói cho em biết?”
“Em biết được chỉ thêm rối mọi việc lên, anh đã xử lý ổn thỏa đâu vào đó rồi không phải sao?”- Hắn khẽ nói.
Hắn xử lý rồi, đúng là rất ổn thỏa. Đến khi Uyển Khanh biết rằng bản thân mình đã phạm một sai lầm tày trời, đến khi cô biết Yunus đã phá sản thì mọi chuyện đều được Hạ Dĩ Niên dàn xếp đâu ra đó. Mọi thế cờ trên bàn cờ đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, tùy ý xoay chuyển, mỗi quân cờ đều có một tác dụng riêng của nó nhưng mà chính vì vậy lại khiến Uyển Khanh cảm thấy là quân cờ vô dụng nhất trong ván cờ của hắn.
Thà rằng Hạ Dĩ Niên nói cho cô biết sớm hơn, cô sẽ cùng hắn đối diện, ít ra bây giờ Uyển Khanh sẽ không tự cảm thấy bản thân mình vô dụng như bây giờ.
Ánh mắt hắn vẫn mang theo nét bình thản, âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng vang lên như muốn trấn an cô: “Anh không muốn em quá bận tâm, trong thời gian này sức khỏe của em…”
“Em đã nói rồi, em hoàn toàn bình thường, phải làm sao thì anh mới tin rằng em không phải là một người bị bệnh tâm thần đây?”- Uyển Khanh nhíu mày, âm thanh hơi cao lên.
“Trừ phi em để cho Barbara kiểm tra lần cuối.”- Hắn nói.
“Anh tin vào kết quả kiểm tra hơn cả lời em nói?”- Uyển Khanh hít sâu, cố gắng áp chế sự bất mãn trong lòng: “Từ nhỏ em bị bắt cóc, đoạn ký ức đó tuy rằng đã quên đi nhưng thỉnh thoảng cứ luôn xuất hiện trong giấc mơ của em, anh biết nó đáng sợ như thế nào không? Em thừa nhận bản thân đã bị hội chứng đa nhân cách, nhưng mà bây giờ em hoàn toàn bình thường, đứng trước mắt anh bây giờ không phải Dương Anh Thi cũng không phải Lôi Uyển Khanh mà chính là em, một người có trọn vẹn tiềm thức và ý thức của bản thân. Anh không phải là em, anh không hiểu được mỗi một lần thôi miên là mỗi lần dày vò đáng sợ, cái gì mà trị liệu tâm lý? Thực chất là đang đem đoạn kí ức đầy ám ảnh kia ra để khảo nghiệm em, em không muốn một chút cũng không muốn ai cũng xem em là người không bình thường mà đối đãi, càng khó chịu hơn khi chính anh cũng vậy…”
Đây là lần đầu tiên Uyển Khanh trải lòng thẳng thắn về cảm giác trong lòng mình với hắn, Hạ Dĩ Niên nghe xong những lời này liền cảm thấy áy náy vô cùng, hóa ra Khanh nhi luôn phải chịu đựng những điều khó chịu này, nhưng trước giờ trước mặt hắn cô chưa hề than vãn, chưa hề phàn nàn. Hắn lại hận chính bản thân mình đã vì thế mà cho rằng cô rất ổn, Hạ Dĩ Niên bước lên ôm lấy cô vào lòng, đầu mày khẽ nhíu lại đầy thương xót: “Khanh nhi, anh xin lỗi.”
Uyển Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, đây là lần thứ hai cô nghe thấy câu nói này, lần thứ nhất chính là lúc hắn mất khống chế làm tay cô bị thương, lần thứ hai chính là lúc này hắn đã nhận ra bản thân mình không quan tâm cô như mình vẫn tưởng.
Sóng mũi Uyển Khanh chợt nghẹt lại: “Dĩ Niên, anh có biết vì sao em trở nên khó chịu với mọi người không?”
Hạ Dĩ Niên im lặng.
Uyển Khanh chớp mắt: “Thật ra em rất áp lực, thời gian qua…em rất áp lực, em cứ sợ anh sẽ rời bỏ em, cứ luôn tự hỏi bản thân mình sẽ như thế nào nếu chuyện đó xảy ra? Vừa sợ lại vừa cảm thấy bản thân không xứng đáng với anh…bây giờ chuyện của Yunus xảy ra, em lại càng cảm thấy mình không xứng đáng…”- Uyển Khanh mím môi: “Dĩ Niên, cho em thời gian, em muốn thu xếp lại mớ suy nghĩ trong đầu mình, đợi khi tất cả trật tự rồi chúng ta lại nói chuyện, có được không?”
Không gian trong phòng cũng lạnh đi vài phần, yên tĩnh không có tiếng động.
Một lúc sau Hạ Dĩ Niên buông cô ra, bờ môi mỏng cương nghị khẽ mí lại, đầu mày chất chứa sự lạnh lùng khiến Uyển Khanh áp lực.
Cô cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
Trong lòng tự hỏi có khi nào hắn sẽ tức giận với cô hay không?
“Cái anh cần chỉ là sự tin tưởng của em.”
Uyển Khanh kinh ngạc ngẩng đầu lại bị ánh mắt lạnh giá của Hạ Dĩ Niên làm cho hoảng sợ.
Đôi mắt ấy sâu thăm thẳm khiến cho người ta không thể nào nắm bắt được những mạch suy nghĩ của hắn. Mỗi câu mỗi chữ vừa rồi của hắn tựa như xuyên thấu vào trái tim cô khiến nó khẽ nhói lên khó tả…
Hạ Dĩ Niên lại tiếp tục nói: “Anh mong rằng em không làm anh thất vọng.”
Uyển Khanh không biết nói gì, sao cô lại cảm thấy bản thân đã sai, nhưng sai ở đâu thì lại không biết.
Hạ Dĩ Niên giơ tay, chạm nhẹ vào má cô, nhiệt độ bàn tay của hắn cũng lạnh y như thái độ lúc này của hắn vậy, chạm vào làn a ấm của Uyển Khanh lại khiến cô tỉnh táo hơn.
Hắn khẽ nói: “Sắp tới anh phải sang Thụy Điển một chuyến, em tranh thủ thời gian này mà điều chỉnh tâm trạng đi.”
Lúc này Uyển Khanh mới ngẩng đầu hỏi hắn: “Anh không tức giận sao?”
“Không.”- Hạ Dĩ Niên trả lời: “Anh tôn trọng em.”