Hạ Khuê bước vào biệt thự Thiên Không, nơi sẽ là "nhà" của cô trong sáu tháng tới. Ngôi biệt thự không chỉ xa hoa mà còn mang một vẻ lạnh lùng, tối giản, giống hệt chủ nhân của nó. Ánh đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu rọi xuống sàn đá cẩm thạch trắng, tạo nên một không gian rộng lớn nhưng vô hồn.
"Phòng của cô ở tầng hai, cánh Tây," Lục Kiêu nói, giọng anh ta đã trở lại vẻ lạnh lùng, dứt khoát như khi ký hợp đồng. "Đó là một suite riêng biệt. Phòng của tôi ở cánh Đông."
"Tôi hiểu," Hạ Khuê đáp, cô giữ thái độ chuyên nghiệp. Cô biết rõ Điều khoản 2 về khoảng cách.
"Đây là Lý Quân, thư ký của tôi. Anh ta sẽ là người duy nhất cô có thể liên lạc khi cần thiết," Lục Kiêu giới thiệu. Lý Quân cúi đầu, vẻ mặt anh ta có chút thương hại dành cho Hạ Khuê.
Lục Kiêu đưa cô đi quanh biệt thự, giải thích các quy tắc. Mọi thứ đều được sắp xếp cho màn kịch hoàn hảo.
"Trước người ngoài, cô phải thể hiện sự gắn bó. Cô phải đeo nhẫn cưới mọi lúc. Cô có thể gọi tôi là 'Kiêu' hoặc 'Anh Yêu' tùy tình huống. Ở đây, cô gọi tôi là 'Tổng tài Lục'," Lục Kiêu lạnh lùng ra lệnh.
Hạ Khuê gật đầu. Cô không muốn gọi anh ta bằng những cái tên thân mật ngay cả khi không có người ngoài.
"Tôi có một câu hỏi. Tôi có được tiếp tục công việc thiết kế của mình không?" Hạ Khuê hỏi.
"Tất nhiên. Công việc của cô là một phần của hình ảnh: một người vợ thông minh, độc lập. Nhưng mọi hoạt động của cô đều phải được Lý Quân giám sát. Bất kỳ rò rỉ thông tin nào về bản hợp đồng sẽ khiến cô phải trả giá bằng cả tài sản và tự do của mình," Lục Kiêu cảnh báo.
Hạ Khuê biết anh ta không nói đùa. Anh ta là hiện thân của quyền lực không khoan nhượng.
Ranh Giới Băng Giá:
Ngay đêm đầu tiên, Hạ Khuê trải nghiệm sự cô đơn trong chiếc lồng son. Căn phòng cô rộng lớn, sang trọng, nhưng thiếu hơi ấm. Cô nhớ lại nụ hôn cưỡng ép trong văn phòng. Lục Kiêu là một người đàn ông nguy hiểm, cả về quyền lực lẫn sức hấp dẫn bị kìm nén.
Sáng hôm sau, Hạ Khuê xuống bếp. Lục Kiêu đã ngồi ở bàn ăn, đang đọc báo cáo tài chính. Anh ta trông hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh Tổng tài trước công chúng, một vẻ ngoài riêng tư hơn, nhưng vẫn lạnh lùng.
Họ ăn sáng trong sự im lặng gần như tuyệt đối.
"Buổi tối nay chúng ta có một buổi tiệc xã giao quan trọng. Cô cần phải nắm rõ hồ sơ của các vị khách. Vợ Tổng tài không được phép phạm sai lầm xã giao," Lục Kiêu nói, anh ta đưa cho cô một tập tài liệu.
"Tôi sẽ không làm anh thất vọng. Tôi là một kiến trúc sư, không phải một cô gái yếu đuối," Hạ Khuê kiên quyết.
Lục Kiêu nhìn cô, lần này, ánh mắt anh ta nán lại lâu hơn một chút, dường như đang đánh giá sự quật cường của cô.
"Tốt. Sự tự tin của cô là một tài sản quý giá," anh ta nhận xét.
Cuộc Đối Đầu Ngầm:
Buổi chiều, Hạ Khuê tình cờ gặp Lục Nghiêm, Phó Tổng tài, khi ông ta đến biệt thự để gặp Lục Kiêu.
Lục Nghiêm là một người đàn ông trung niên, vẻ ngoài thân thiện nhưng ẩn chứa sự xảo quyệt.
"Ồ, đây là Hạ Khuê, người vợ mới của Kiêu. Thật là một vẻ đẹp thanh thoát," Lục Nghiêm nói, giọng ông ta đầy ẩn ý. "Cô có biết rõ cuộc chơi mà cô đang tham gia không, Hạ Khuê? Đứng cạnh Tổng tài Lục Gia, cô phải đối mặt với nhiều ánh mắt ghen tị và cả những mưu đồ."
"Tôi hiểu rõ, thưa chú Nghiêm. Tôi ở đây để ủng hộ chồng tôi," Hạ Khuê trả lời một cách lịch thiệp và dứt khoát.
Lục Nghiêu cười. "Kiêu là một người đàn ông lạnh lùng và thực dụng. Anh ta sẽ không vì tình cảm mà nương tay với bất cứ ai. Cô phải cẩn thận."
Hạ Khuê hiểu rõ lời cảnh báo đó không chỉ dành cho cô mà còn là lời đe dọa gửi đến Lục Kiêu.
Đúng lúc đó, Lục Kiêu bước vào phòng khách. Anh ta khoác tay qua vai Hạ Khuê, một hành động công khai tuyên bố chủ quyền.
"Hạ Khuê là vợ tôi, chú Nghiêm. Sự cẩn thận của cô ấy là điều tôi không phải lo lắng," Lục Kiêu nói, ánh mắt anh ta lạnh lùng và kiên định. "Cô ấy là một đối tác mạnh mẽ."
Hạ Khuê cảm thấy hơi ấm từ cánh tay Lục Kiêu. Đó chỉ là diễn xuất, nhưng trong giây lát, nó mang lại cho cô một sự bảo vệ cần thiết.
Khi Lục Nghiêm rời đi, Hạ Khuê gỡ tay Lục Kiêu ra. "Màn diễn xuất của anh rất đạt, Tổng tài Lục."
"Cô cũng vậy, Hạ Khuê. Hãy nhớ, đây là một cuộc chiến. Và chúng ta là đồng minh," Lục Kiêu nói. "Và hãy gọi anh là 'Kiêu' nếu có người nghe thấy. Nếu không, hãy giữ im lặng."
Anh ta quay lưng bỏ đi, để lại Hạ Khuê trong không gian rộng lớn của biệt thự Thiên Không, hiểu rằng, cô đang sống trong chiếc lồng son vàng của một người đàn ông không có trái tim.