lưới tình giăng mắc

Chương 6: Giọt nước tràn ly


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc tình bí mật giữa Thảo Nguyên và Hoàng Minh đã kéo dài được ba tháng. Ba tháng chìm đắm trong sự xa hoa, những lời hứa hẹn ngọt ngào và những cuộc gặp gỡ nồng nhiệt. Thảo Nguyên vẫn tin rằng mình là tình yêu đích thực của Hoàng Minh, là người phụ nữ duy nhất anh ta tin tưởng và chia sẻ bí mật. Trong mắt cô, anh ta là một người đàn ông thành đạt, tài giỏi và đang hy sinh vì tình yêu của họ.

Tuy nhiên, những cuộc gọi và tin nhắn của Hoàng Minh ngày càng thưa thớt. Anh ta luôn có những lý do hoàn hảo: "Anh đang bận giải quyết dự án mới," hay "Anh đang căng thẳng với đối thủ cạnh tranh." Thảo Nguyên bắt đầu cảm thấy bất an.

Một buổi chiều mưa tầm tã, Thảo Nguyên quyết định đến thẳng văn phòng của Hoàng Minh. Cô muốn tạo cho anh ta một bất ngờ, một bữa ăn nhẹ ấm cúng giữa giờ làm việc căng thẳng. Cô đã gọi điện trước cho thư ký, người này đã nhận được "lệnh" của Hoàng Minh rằng cô là "khách đặc biệt" nên đã cho cô lên thẳng phòng Giám đốc điều hành.

Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng làm việc của Hoàng Minh. Căn phòng rộng lớn và sang trọng, nhưng vắng người. Thảo Nguyên đặt hộp đồ ăn lên bàn và định quay ra thì cô nghe thấy giọng nói của Hoàng Minh vọng ra từ phòng nghỉ VIP bên trong. Anh ta đang nói chuyện điện thoại, và giọng nói của anh ta không phải là giọng dịu dàng, ấm áp mà cô thường nghe. Giọng anh ta đầy vẻ kiêu ngạo, hằn học.

“Đúng, tôi đã ký hợp đồng với Bảo Long, chính là người nhà cậu,” Hoàng Minh nói, cười lớn. “Tôi đã phải làm việc một chút với con gái ông ta, Thảo Nguyên. Cô ta ngây thơ quá, nghĩ rằng tôi yêu cô ta! Thật nực cười. Chỉ là một cuộc trao đổi thân xác rẻ tiền. Vài món quà và vài đêm mặn nồng, và cô ta đã tuôn ra hết những thông tin mật của lão già. Quân cờ hoàn hảo.”

Thảo Nguyên đứng chết lặng. Hộp đồ ăn trên tay cô rơi xuống sàn, tạo ra một tiếng động nhỏ nhưng sắc lạnh, như tiếng vỡ tan của thủy tinh. Tim cô như bị bóp nghẹt, mọi thứ trước mắt cô quay cuồng.

Cô lùi lại một cách vô thức, nép vào cánh cửa. Tai cô ù đi, nhưng cô vẫn nghe rõ từng từ, từng câu Hoàng Minh nói.

“Cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Giờ tôi phải tìm cách cắt đuôi thôi. Dù sao thì, cô ta đã giúp tôi thắng lớn. Ha ha!”

Hoàng Minh cười vang, một tràng cười đầy sự khinh bỉ và lạnh lùng.

Đó là giọt nước tràn ly. Không phải là sự nghi ngờ, không phải là sự ghen tuông, mà là sự thật trần trụi và tàn nhẫn nhất: Cô chỉ là một "quân cờ," một "cuộc trao đổi thân xác rẻ tiền."

Thảo Nguyên không khóc. Nước mắt không chảy ra. Thay vào đó, một ngọn lửa lạnh lẽo bùng lên trong lòng cô. Ngọn lửa của sự tủi nhục, sự tức giận và sự thù hận sâu sắc. Cảm giác đau đớn bị phản bội lớn hơn cả tình yêu giả tạo mà cô từng có.

Cô im lặng rời khỏi văn phòng, bước đi như một cái bóng. Cô đi thẳng ra khỏi tòa nhà, mặc kệ cơn mưa đang xối xả bên ngoài. Cô không về nhà, mà đi đến một quán cà phê vắng vẻ, ngồi trong góc tối.

Cô lấy điện thoại, cuộn lại những tin nhắn ngọt ngào của Hoàng Minh, nhìn vào chiếc vòng cổ kim cương mà anh ta đã tặng. Món quà đó giờ đây không còn là biểu tượng của tình yêu, mà là dấu ấn của sự sỉ nhục.

Cô bắt đầu lục lọi lại mọi chi tiết. Những câu hỏi anh ta đã hỏi cô về cha, những lần anh ta hứa hẹn về tương lai. Tất cả đều là một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo. Cô đã dâng hiến cả tình yêu và sự tin tưởng của mình cho một kẻ đạo đức giả, một con quỷ khoác áo người.

Sau nhiều giờ tự dằn vặt, Thảo Nguyên đưa ra quyết định: Cô sẽ trả thù. Không phải trả thù bằng sự đau khổ, mà bằng sự hủy diệt. Cô sẽ khiến Hoàng Minh mất đi mọi thứ mà anh ta coi trọng nhất: danh tiếng, sự nghiệp và quyền lực.

Cô biết mình không thể làm một mình. Cô cần bằng chứng, cần sự giúp đỡ. Hoàng Minh là một kẻ quyền lực và khôn ngoan. Cô bắt đầu nhớ lại, trong lúc ân ái, cô đã từng nghe Hoàng Minh nhắc đến tên một người phụ nữ khác một cách hờ hững: Hải Anh.

Thảo Nguyên mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm. Cô cần biết Hải Anh là ai. Nếu Hoàng Minh đã dùng cô, rất có thể anh ta cũng đã dùng những người khác. Và một kẻ phản bội thì không bao giờ chỉ phản bội một lần.

Ngọn lửa trả thù đã được thắp lên. Cô không còn là cô gái ngây thơ, mù quáng vì tình yêu nữa. Cô là nạn nhân đã thức tỉnh, và cô sắp trở thành kẻ săn mồi đáng sợ nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×