ma linh – lời nguyền và dấu tích

Chương 7: Bóng trắng tấn công trong rừng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ năm tại làng Ma Linh mang một không khí đặc quánh, nặng nề hơn bất kỳ đêm nào trước đây. Sương mù dày đặc phủ khắp các mái nhà, con đường đất và bìa rừng, khiến mọi thứ mờ ảo như bị nuốt chửng trong bóng tối. Hải thức dậy trong căn nhà cũ kỹ của ông lão Trường, tim đập mạnh, cơ thể run rẩy. Anh biết rằng đêm nay sẽ không giống bất kỳ đêm nào trước, bởi bóng trắng đã dần trở nên hung dữ hơn.

Lan đã thức từ trước, đứng bên cửa sổ, ánh mắt căng thẳng, dõi theo lớp sương mù bao phủ bìa rừng. “Hải… đêm nay, chúng ta sẽ phải vào rừng. Bóng trắng sẽ thử thách trực tiếp khả năng đối mặt của chúng ta. Nó sẽ không chỉ quan sát, mà còn tấn công,” cô thì thầm.

Hải hít thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh biết rằng đây là bước ngoặt quan trọng: nếu muốn sống sót và tìm hiểu tận gốc lời nguyền, họ phải đối mặt trực tiếp với bóng trắng, trong khu rừng nơi năng lượng u ám tập trung mạnh nhất.

Họ rời nhà ông lão Trường, đi theo con đường đất dẫn ra bìa rừng. Sương mù quấn quanh họ như những chiếc tấm màn vô hình, khiến tầm nhìn chỉ còn vài mét. Mỗi bước chân đều vang lên rùng rợn, như thể mọi tiếng động đều bị khuếch đại trong không gian u tối.

Khi đến gần bìa rừng, Lan kéo Hải lại, chỉ về phía những cây cổ thụ già cỗi, nơi sương mù dày đặc hơn. “Đây là nơi bóng trắng thường tập trung. Ai bước vào lãnh thổ này mà không đủ can đảm sẽ bị thử thách dữ dội.”

Hải cảm thấy tim mình như muốn vỡ tung. Anh nhìn quanh, thấy bóng trắng mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện giữa các thân cây, đôi khi phát ra âm thanh như tiếng thở hổn hển, đôi khi là tiếng cười lạnh lùng, khiến cả hai run rẩy.

Họ bước vào rừng, mỗi bước đi đều cẩn trọng, nép sát vào nhau. Sương mù quấn quanh, những nhánh cây như vươn ra chạm vào vai, chân và tay họ, tạo cảm giác có ai đó đang theo dõi. Hải cảm nhận luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tim đập mạnh. Lan nắm tay anh, ánh mắt căng thẳng nhưng quyết tâm.

Đột nhiên, bóng trắng xuất hiện trước mắt họ, hình dạng trắng nhợt, đôi mắt đen sâu thẳm. Nó lướt qua các cây cổ thụ, phát ra âm thanh lạnh lùng, quấn quanh cơ thể Hải và Lan. Luồng khí lạnh buốt khiến họ cảm giác như bị hút vào khoảng không.

Lan thì thầm: “Hải… hãy bình tĩnh. Nó thử thách cả tâm trí lẫn thể chất của chúng ta. Đừng để nỗi sợ lấn át.”

Hải hít sâu, cố gắng kiểm soát nhịp thở. Họ bước theo bóng trắng, len lỏi qua những rễ cây chằng chịt, lá khô phủ đầy mặt đất. Mỗi bước đi, họ đều cảm nhận được sự hiện diện của bóng trắng gần hơn, âm thanh rùng rợn vang lên khắp rừng, hòa cùng tiếng gió thổi qua cành cây già.

Ngay khi họ tiến đến một khu vực rừng rậm hơn, bóng trắng lao thẳng về phía họ. Hải và Lan nép sát vào một gốc cây lớn. Tiếng sột soạt của lá khô va vào nhau, tiếng thở hổn hển của bóng trắng khiến họ run rẩy.

Lan thì thầm: “Hải… chúng ta phải đối diện. Nếu né tránh, bóng trắng sẽ càng hung dữ.”

Hải gật đầu, bước ra khỏi gốc cây. Họ đứng đối diện bóng trắng. Luồng khí lạnh buốt quấn quanh cơ thể, ánh mắt đen sâu thẳm của bóng trắng như xuyên thấu tâm can. Nó phát ra âm thanh rùng rợn, lớp sương mù quấn quanh cơ thể họ, thử thách cả tinh thần lẫn thể chất.

Bỗng nhiên, bóng trắng phát ra tiếng gào thét, tạo ra luồng năng lượng vô hình khiến cả hai bị ép xuống mặt đất. Hải cảm nhận cơ thể nặng như chì, tim đập mạnh, cơ bắp run rẩy. Lan cố gắng kéo tay anh đứng dậy, nhưng luồng năng lượng vẫn mạnh mẽ, khiến họ gần như bất động.

Hải nhớ lời ông lão Trường: “Chỉ khi đối diện nỗi sợ, mới có thể vượt qua thử thách.” Anh nhắm mắt, hít thật sâu, tập trung vào hơi thở, cố gắng không để nỗi sợ lấn át. Lan đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo bóng trắng, cũng tập trung tinh thần, nhắm mắt để kiểm soát nỗi sợ.

Khoảnh khắc căng thẳng kéo dài, luồng năng lượng từ bóng trắng từ từ giảm dần. Hải mở mắt, thấy bóng trắng lùi lại, lớp sương mù tan dần, âm thanh rùng rợn cũng dịu lại. Họ đứng thẳng người, tim vẫn đập nhanh, nhưng cảm giác chiến thắng và quyết tâm trỗi dậy.

Lan nhìn quanh, thấy những dấu chân ướt in trên mặt đất, dẫn lên một ngôi mộ cổ trong rừng. “Hải… theo dấu chân này. Đây là nơi bóng trắng tập trung năng lượng mạnh nhất. Nếu muốn tìm hiểu quá khứ lời nguyền, chúng ta phải đến đó.”

Họ bước theo dấu chân, len lỏi qua các cây cổ thụ, rễ cây chằng chịt và lá khô phủ đầy mặt đất. Sương mù quấn quanh chân và cơ thể, khiến tầm nhìn chỉ còn vài mét. Mỗi bước đi đều căng thẳng, nhưng họ biết rằng đây là cơ hội duy nhất để hiểu rõ bóng trắng và lời nguyền.

Khi đến gần ngôi mộ cổ, bóng trắng xuất hiện trở lại, đứng trước mặt họ. Nó phát ra âm thanh khẽ nhưng lạnh lùng, quấn quanh cơ thể Hải và Lan. Luồng khí lạnh buốt khiến tim họ như muốn ngừng đập.

Lan kéo tay Hải, thì thầm: “Hải… đây là thử thách lớn nhất. Chúng ta phải đối diện trực tiếp. Chỉ khi hiểu quá khứ, mới có thể vượt qua hiện tại.”

Hải gật đầu, hít sâu, bước ra khỏi gốc cây. Họ đứng đối diện bóng trắng. Luồng khí lạnh buốt quấn quanh cơ thể, ánh mắt đen sâu thẳm như xuyên thấu tâm can. Bóng trắng phát ra âm thanh rùng rợn, lớp sương mù quấn quanh cơ thể họ, thử thách cả tinh thần lẫn thể chất.

Sau nhiều phút căng thẳng, bóng trắng từ từ lùi lại, để lại lớp sương mù dày đặc và âm thanh rì rầm như tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn. Hải và Lan thở hổn hển, cơ thể run rẩy, nhưng nhận ra rằng họ đã vượt qua thử thách mạnh nhất từ trước đến nay.

Họ đứng giữa rừng già, sương mù vẫn dày đặc, ánh trăng yếu ớt chiếu qua các tán cây. Hải cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ lan tỏa từ ngôi mộ cổ, như thể bóng trắng muốn giao tiếp. Lan thì thầm: “Hải… bóng trắng không chỉ là linh hồn, mà là hiện thân của công lý và quá khứ. Nó muốn chúng ta hiểu, trước khi thử thách tiếp tục.”

Hải gật đầu, cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò. Họ biết rằng, đêm nay chỉ là bước đầu của những thử thách khốc liệt tiếp theo, nơi lời nguyền cổ xưa và bóng trắng chưa siêu thoát đang chờ đợi.

Họ quay trở về nhà ông lão Trường, sương mù vẫn dày đặc, ánh trăng yếu chiếu xuống con đường đất. Ông lão nhìn họ, ánh mắt sâu sắc: “Các con đã trải qua thử thách mạnh nhất. Nhưng còn nhiều bí ẩn khác, và bóng trắng sẽ còn thử thách các con dữ dội hơn…”

Hải và Lan ngồi im lặng, cảm nhận nỗi sợ và sự căng thẳng vẫn lan tỏa khắp cơ thể. Họ biết rằng, để sống sót và tìm hiểu lời nguyền, họ phải đối diện với tất cả những hiện tượng kỳ lạ, những bóng ma chưa siêu thoát, và giải mã hoàn toàn bí mật của ngôi làng Ma Linh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×