Buổi sáng tại Học viện Ánh – Bóng không mang đến vẻ yên bình như những ngày trước. Sương mù đặc quánh bao phủ các tòa tháp, khiến ánh sáng mặt trời chỉ le lói lọt qua các khe hẹp. Không gian học viện trở nên tĩnh lặng, như thể tất cả đang nín thở chờ đợi một điều gì đó.
Lục Dạ bước vào hành lang dài, đôi mắt sâu thẳm quét qua từng cột trụ cổ kính. Cậu cảm nhận một luồng năng lượng bí ẩn, yếu ớt nhưng liên kết với toàn bộ học viện. Không ai có thể phát hiện ra nó, ngoại trừ cậu. Luồng năng lượng này dường như đang di chuyển, lẩn trốn trong bóng tối, theo dõi mọi hành động của học sinh và giáo viên.
Nhậm Thanh đi cạnh cậu, giọng lo lắng: “Cậu có thấy không? Tôi cảm nhận được thứ gì đó… bất thường. Nó giống như một ai đó đang giám sát chúng ta, nhưng không muốn lộ diện.”
Lục Dạ chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Đúng. Có một âm mưu… đang diễn ra trong học viện.”
Ngay lúc đó, một thông báo vang lên từ loa học viện:
“Các học sinh hãy tập trung tại Hội trường Trung tâm để nhận nhiệm vụ mới. Đây là thử thách cấp cao, kiểm tra trí tuệ và sức mạnh ma thuật của các đội, đồng thời xác định khả năng đối phó với nguy cơ bí ẩn.”
Khi cả đội đến Hội trường, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Học sinh các lớp đứng dàn trải, ánh mắt lo lắng xen lẫn tò mò. Hiệu trưởng Lam Viễn xuất hiện trên bục cao, giọng trầm:
“Hôm nay, các đội sẽ tham gia Thử thách Bí ẩn học viện. Các đội không chỉ phải vượt qua những cạm bẫy ma thuật phức tạp, mà còn phải đối phó với kẻ thù ẩn giấu, một thế lực đang thao túng bên trong học viện. Mỗi sai lầm có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.”
Lục Dạ nhíu mày. Cậu đã cảm nhận được sự hiện diện của kẻ thù trong học viện, nhưng giờ đây, cậu hiểu rằng đối thủ không chỉ mạnh mà còn tinh vi, sử dụng thủ đoạn và giấu mình trong bóng tối.
Bắt đầu thử thách
Đội của Lục Dạ – bao gồm Nhậm Thanh, Lôi Nhiên và Vũ Kinh – bước vào phòng thử thách đầu tiên, nơi chứa những mê cung năng lượng biến dạng liên tục. Không chỉ là những bức tường ma thuật, mê cung này còn chứa ảo giác, khiến người đi lạc vào dễ dàng mất phương hướng, hoang mang và sợ hãi.
Lục Dạ dừng lại, hít sâu, đôi mắt nhắm lại một khoảnh khắc. Cậu cảm nhận luồng năng lượng của mê cung, phân tích cấu trúc ma thuật, và phát hiện một luồng năng lượng ẩn ẩn trong các bức tường, điều khiển ảo giác.
“Cậu nhìn thấy gì?” Nhậm Thanh hỏi, giọng run.
“Đó là ai đó… đang thao túng mê cung. Chúng ta phải vượt qua mà không để bị kiểm soát,” Lục Dạ trả lời, giọng trầm và lạnh lùng.
Cậu giơ tay, điều khiển luồng năng lượng xung quanh để hòa nhập với cấu trúc mê cung, tạo ra một lối đi vô hình dẫn đồng đội vượt qua ảo giác. Nhậm Thanh và Lôi Nhiên kinh ngạc: “Cậu… cậu đang đi trước cả thế giới ảo này, như thể… là chủ nhân thực sự.”
Lục Dạ chỉ lặng im, tập trung tuyệt đối.
Phát hiện âm mưu
Khi họ tiến vào vòng hai, một cánh cửa mở ra, dẫn đến phòng điều khiển ma thuật học viện – nơi cất giữ các bí mật về năng lực và luật lệ ma thuật. Ở đây, đội của Lục Dạ phát hiện dấu vết của kẻ thù bí ẩn: các rune ma thuật bị thao túng, những cuốn sách cổ bị lật ngược, và một luồng năng lượng lạnh lẽo vẫn còn dư thừa.
Lục Dạ cúi xuống, đặt tay lên rune, và cảm nhận rõ ràng ý định của kẻ thù: hắn muốn thao túng các thử thách, tạo ra cạm bẫy không thể vượt qua để loại bỏ những học sinh xuất sắc, đồng thời làm nổi bật sức mạnh đặc biệt của Lục Dạ.
Nhậm Thanh thì thầm: “Cậu… hắn không chỉ muốn đánh bại chúng ta. Hắn đang lên kế hoạch điều khiển cả học viện.”
Lục Dạ gật nhẹ: “Đúng. Và chúng ta phải ngăn hắn trước khi mọi thứ quá muộn.”
Đối mặt với kẻ thù ẩn
Ngay khi họ rời phòng điều khiển, bóng tối bao trùm, và kẻ thù bí ẩn xuất hiện lần nữa. Hắn cao lớn, đôi mắt đỏ rực như lửa, và nụ cười lạnh lùng hiện lên.
“Ngươi… Ma Thuật Không Tim. Ta đã chuẩn bị lâu rồi để gặp ngươi. Hôm nay, thử thách thực sự bắt đầu,” hắn nói, giọng vang vọng khắp phòng.
Lục Dạ không hề nao núng. Cậu cảm nhận sức mạnh từ kẻ thù: lạnh lùng, tinh vi và mạnh mẽ, khác hẳn bất kỳ ai cậu từng đối mặt. Nhưng cậu cũng nhận ra rằng sức mạnh của mình đã tiến hóa, và lần này, cậu sẽ không chỉ dùng sức mạnh cá nhân, mà còn kết hợp đồng đội.
Trận chiến nổ ra. Các luồng năng lượng từ kẻ thù va chạm với năng lượng ý chí của Lục Dạ, tạo thành một cảnh tượng rực rỡ và kinh hoàng. Nhậm Thanh sử dụng khả năng điều khiển cảm xúc để làm chậm kẻ thù, Lôi Nhiên dùng ánh sáng chiếu rọi để mở các bẫy ma thuật, Vũ Kinh tạo rào chắn năng lượng, phân tán các đòn tấn công.
Lục Dạ đứng giữa, tập trung tuyệt đối, điều chỉnh năng lượng xung quanh để tạo ra những phản ứng ma thuật hoàn hảo, phản chiếu và phân tán các đòn tấn công. Trận chiến diễn ra căng thẳng, mỗi giây trôi qua đều quyết định sự sống còn của đội.
Cuối cùng, với chiến thuật phối hợp hoàn hảo và ý chí tập trung tối đa, đội của Lục Dạ đánh bại kẻ thù tạm thời. Hắn biến mất vào bóng tối, nhưng giọng nói vang vọng:
"Ngươi… chỉ mới bắt đầu. Ta sẽ trở lại, và lần sau, không ai có thể cứu ngươi."
Kết thúc ngày thử thách
Buổi tối, đội của Lục Dạ trở về ký túc xá, mệt mỏi nhưng tràn đầy kinh nghiệm. Nhậm Thanh nhìn Lục Dạ: “Cậu… không chỉ mạnh, mà còn nhận ra âm mưu trong học viện. Nếu không có cậu, chúng ta đã thất bại.”
Lục Dạ chỉ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Sức mạnh cá nhân chỉ là một phần. Phải học cách quan sát, phân tích và phối hợp. Đây mới là sức mạnh thực sự.”
Đêm ấy, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Lục Dạ đứng trên ban công, nhìn bầu trời đầy sao. Cậu biết rằng những kẻ thù mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn, đang âm thầm quan sát và chuẩn bị cho lần xuất hiện tiếp theo, và thử thách thực sự của Học viện Ánh – Bóng mới chỉ bắt đầu.
Một tiếng thì thầm vang lên trong gió:
"Ngươi… đã bước vào trận chiến thực sự. Ma Thuật Không Tim… sẽ thay đổi mọi thứ."
Với Lục Dạ, đây chỉ là một buổi tối bình thường. Nhưng với học viện, các đồng đội và thế giới ma thuật, sự xuất hiện của cậu là một cơn bão không ai có thể lường trước, mở ra chuỗi thử thách và xung đột ngày càng khốc liệt.