Bạn đã từng nhìn thấy siêu thị giảm giá nhiều nhất là bao nhiêu chưa?
Giảm giá 5% trên tổng số hóa đơn? Mua trong 50 trả lại 5 đồng, cao nhất là 15 đồng?
Hiện tại toàn bộ viên chức bộ phận thị trường đều đang thảo luận vấn đề này: vì để đối phó với việc khai trương của Vĩnh Chính, bọn họ cần phải thúc đẩy doanh số bán hàng là bao nhiêu để đả kích đối phương?
“Mỗi lần Vĩnh Chính khai trương đều ưu đãi từ 3-5%.” Một chủ quản nói,“Lần này có lẽ cũng là xấp xỉ như vậy.”
Một quản lí khác nói:“Nhưng chúng ta phải thừa nhận điều kiện mua sắm, chất lượng phục vụ của Vĩnh Chính tốt hơn chúng ta. Siêu thị của chúng ta đã mở được bảy tám năm, bọn họ là siêu thị mới, trang hoàng đẹp đẽ. Hơn nữa chất lượng nắm bắt của nhân viên bán hàng cũng tốt.”
“Sắp tới phải trang trí và dọn dẹp lại siêu thị, còn cả chất lượng nắm bắt của nhân viên bán hàng nữa.” Có người phụ họa nói.
“Bọn họ muốn thúc đẩy doanh số bán hàng, chúng ta cũng vậy.” Có người nói,“Khách hàng xung quanh đây đều đã quen mua ở chỗ chúng ta, không tin bọn họ có thể ςướק được những khách hàng vốn có ấy được.”
Mọi người ồn ào thảo luận, còn Mộc Hàn Hạ cẩn thận nhanh chóng ghi chép. Trước kia cô là ở dưới nhìn lên, hiện tại đã ở trong đó rồi mới phát hiện những nhân viên của Nhạc Nhã đều rất thiết thực, hơn nữa kinh nghiệm lại phong phú. Chưa được bao lâu đã thảo luận ra được rất nhiều biện pháp đối phó có thể thực hiện được: tăng cường yêu cầu sạch sẽ và tính thẩm mỹ cho siêu thị, tiến hành đào tạo cường độ cao và sự chuyên nghiệp cho nhân viên bán hàng, đồng thời chú ý đến chất lượng gần đây của thực phẩm tươi sống. Bình thường mắt nhắm mắt mở cho một số sản phẩm, nhưng từ ngày mai không cho phép thêm cái nào nữa...
Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu sẽ thấy Mạnh tổng vừa im lặng lắng nghe, một số ý kiến anh ta sẽ đưa ra quyết định ngay, một số ý kiến khác thì anh ta không dứt khoát, hoặc là thẳng thắn nói ra nghi vấn đánh trúng lợi và hại, ý kiến của anh ta luôn ngắn gọn rõ ràng, cũng xem xét thể diện cho nhóm cấp dưới, mọi người đều bị thuyết phục.
Cuối cùng quản lí bộ phận thị trường nói:“Mạnh tổng, tôi xem rồi chúng ta quyết định khuyến mại 5%, thực hiện ngay trong tuần Vĩnh Chính khai trương. Hiện tại mức hàng tiêu thụ mỗi ngày của chúng ta là vào khoảng 200 vạn, kinh phí đầu tư trong một tuần cũng phải hơn 100 vạn, có lẽ như vậy là đủ rồi.”
Mạnh Cương suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Nói thật ở trên thị trường, phòng thủ bao giờ cũng dễ dàng hơn so với tấn công. Khuyến mại cũng như vậy, cùng là một món đồ, khách hàng đương nhiên thích mua ở nơi quen thuộc hơn rồi. Vì vậy nên mới có nhiều người, nhiều công ty như vậy cố gắng trở thành số một trong lĩnh vực của mình. Cái này gọi là đánh đòn phủ đầu.
Nhà Mộc Hàn Hạ cách siêu thị không xa, nhưng lại là một xóm nhỏ trong thành phố.
Chạng vạng, cô xuống xe buýt, đi qua một con đường đất gập gềnh, lấy tay che miệng lại, tránh hít phải quá nhiều bụi, lại đi qua mấy đống đổ nát của những tòa nhà đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, đến một tòa nhà ngang vừa cũ đã bị phá đi.
Nơi này có rất nhiều người đến rồi đi, những căn nhà trống còn chưa đến một nửa, còn có một số người ở lại trong đó có Mộc Hàn Hạ.
Nhà cô ở tầng sáu, cô bước nhanh lên nhà, sau khi mở cửa, ném ba lô xuống, rồi lập tức đổ người xuống sô pha.
“Aiz.” Cô thở dài, tiếng thở vừa chứa đựng cả niềm vui và nỗi buồn.
Một lát sau, cô đứng dậy, nhìn bức tường trắng loang lổ, bên trên để di ảnh song song của cha mẹ. Trời đã nhá nhem tối, trong phòng u ám, cô nhìn bọn họ, bắt đầu lẩm bẩm:
“Mẹ, con giỏi lắm. Hôm nay Mạnh tổng đã thăng chức cho con làm trợ lý bộ phận thị trường. Sau này con sẽ là nhân viên văn phòng chính thức, không còn là nhân viên bán hàng nữa rồi.”
“Nghĩ như vậy, so với những bạn bè thi đậu đại học, cũng không còn kém nhiều nữa. Thành tích của bọn họ vốn dĩ không tốt bằng con.”
“Xem ra vận khí của con không phải luôn không tốt, nó đang từ từ tốt lên rồi.”
“Ngày mai con nhất định phải ăn thật ngon, chúc mừng một chút. Cha mẹ, con cũng đốt chút tiền cho cha mẹ, hiện tại con cũng được coi là thành phần tri thức, không còn là người nghèo nữa rồi.”
“Tại sao cha mẹ lại đi hết vậy, con rất nhớ cha mẹ.” Nói xong cô bật khóc. Khóc một lát, cô lau khô nước mắt, nằm trên giường ngẩn người.
Cô nhớ tới tình hình buổi họp ngày hôm nay. Cô vẫn chưa có tư cách và cơ hội lên tiếng trong buổi họp như vậy, nhưng cô nhớ tới Lâm Mạc Thần, còn có câu nói độc ác anh ta bỏ lại, đột nhiên mơ hồ cảm thấy không ổn lắm.
Cô đột nhiên nghĩ tới người ở bộ phận thị trường đã từng đề cập qua Lâm Mạc Thần tốt nghiệp đại học Colombia ở Mỹ.
Đại học Colombia từng là một trong những trường đại học trong mơ của cô, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Mộc Hàn Hạ lập tức đứng dậy tới trước máy tính mở QQ ra.
“Hầu Tử, có ở đó không?”
Hầu Tử là một bạn học thời trung học của cô, hiện đang học nghiên cứu sinh ở đại học Colombia tại New York.
Mãi đến mười hai giờ, Hầu Tử ở bên bờ kia đại dương mới login:“Có, lớp trưởng cũ, sao hôm nay lại liên lạc với tớ thế này, có chuyện gì không?”
Mộc Hàn Hạ mỉm cười, trả lời:“Không có việc thì không thể liên lạc với cậu sao? Gần đây sống thế nào?”
Hầu Tử:“Tốt lắm, cậu biết mà tớ sống ở đâu cũng đều có thể khỏe mạnh.”
Mộc Hàn Hạ:“Ha ha, tốt! Tớ có việc, cậu từng nghe đến người tên Lâm Mạc Thần, tốt nghiệp đại học Columbia chưa?”
Hầu Từ:“Không biết. Học cùng khóa với chúng ta à?”
“Có lẽ là hơn chúng ta mấy khóa.”
“Tuy không biết, nhưng nếu lớp trưởng đã yêu cầu, tiểu nhân tất nhiên sẽ bất chấp gian nguy cũng phải tìm hiểu cho rõ ràng. Yên tâm, đều là trong phạm vi người Hoa, hơn nữa tớ cũng có bạn bè ở đại học Columbia, để tớ đi hỏi một chút.”
Mộc Hàn Hạ:“Cám ơn!” rồi gửi thêm một khuôn mặt cười thật tươi.
Một lát sau, Hầu Tử mới trả lời:“Lớp trưởng, hiện tại cậu thế nào?”
Mộc Hàn Hạ ngừng mấy giây mới trả lời:“Rất tốt!”
Hầu Từ lập tức gửi lại biểu tượng khoa chân múa tay, Mộc Hàn Hạ nhìn thấy, không nhịn được nở nụ cười.
Ngày hôm sau, Mộc Hàn Hạ chính thức được điều đến bộ phận thị trường.
Thật ra nơi công tác chỉ là đổi từ tầng dưới lên tầng trên, nhưng nội dung hoàn toàn khác biệt. Văn phòng sạch sẽ yên tĩnh, mỗi người đều bận rộn trước máy tính, hoặc là họp hành, hoặc chạy đến các siêu thị, nhà cung ứng, ngay ngắn có trình tự.
Quản lý giới thiệu đơn giản Mộc Hàn Hạ với mọi người để cho cô đi theo một vị đại tỷ làm việc. Đại tỷ bố trí cho cô công việc đơn giản là sửa sang rồi sao chép lại tài liệu. Mộc Hàn Hạ khiêm tốn, chịu khó, nghe lời, dẻo miệng, nhưng cũng không nịnh nọt, nói chuyện cũng dí dỏm. Sau khi ở chung một ngày, không chỉ đại tỷ mà những đồng nghiệp khác cũng biết cô gái mới tới này rất khéo léo, không có sự vụng về như những nhân viên bán hàng khác, khiến người ta yêu mến.
Tới chạng vạng, cô viên chức nhỏ Mộc Hàn Hạ đúng giờ tan làm. Hôm nay cô đã hẹn đi ăn một bữa với Hà Tĩnh. Hai cô gái bắt xe buýt tới chợ đêm bên bờ sông, để rất nhiều thịt nướng và uống bia. Cuối cùng, hai người ăn đến mức no căng cả bụng, tựa vai vào nhau ngắm sao.
“Này.” Hà Tĩnh liếc Mộc Hàn Hạ,“Nói thật, tiền lương hiện tại của cậu tăng lên bao nhiêu?” “Cũng phải tăng đến bảy tám phần.” Mộc Hàn Hạ cười hì hì,“Gấp đôi so với trước đó.” “Oa!” Hà Tĩnh kinh hô một tiếng, giả vờ đấm một cái vào mặt cô,“Phải đánh! Sao cậu lại nói ra chứ.”