Tầm mắt người đàn ông kia từ họng súng chuyển qua gương mặt lạnh lùng của cô, bỗng cười khẽ.
"Tính sổ? Chúng ta cần tính sổ chuyện gì?"
Nam Cung Khuynh Thành nhếch môi, rất có kiên nhẫn trả lời anh ta. "Tối qua rõ ràng ván bài đó anh có thể thắng, tại sao lại cố tình thua? Còn nữa, tôi giúp anh trốn thoát khỏi bọn người kia, anh định trả cho tôi cái gì?"
Người kia nhàn nhã tựa vào giường, gương mặt tựa tiếu phi tiếu. "Ha, cô nói là chuyện ván bài đó sao? Tôi cũng không biết là tôi sẽ thắng, lúc đó tôi vốn có chuyện gấp phải đi trước, chẳng phải cô cũng đã thấy rồi còn gì. Còn về vấn đề cô đã giúp tôi thì........."
Anh ta bỗng nhiên nhổm người dậy, bẻ bàn tay đang cầm súng của Khuynh Thành qua một bên, cánh tay còn lại nắm lấy vai cô đẩy lên giường.
Trời đất đảo loạn một cái, Nam Cung Khuynh Thành đã bị anh đặt dưới thân, đầu anh cúi xuống, hơi thở phả lên cổ cô.
"Tôi lấy thân báo đáp có được không?"
Nam Cung Khuynh Thành ngoài việc hơi nhíu mày ra thì hoàn toàn không bị hoảng loạn. Cô bình tĩnh nhìn vào mắt người kia, mỉm cười giảo hoạt.
"Thì ra anh không có giá trị đến vậy sao, thật đáng tiếc, tôi cứu phải một kẻ vô dụng rồi."
Gương mặt người đàn ông đó đen một nửa, nụ cười mê hoặc quyến rũ có dấu hiệu bị tan vỡ. Trong mắt anh loé lên tia sáng hung ác, cắn nhẹ vành tai cô.
"Tôi không có giá trị? Tôi vô dụng?"
Khuynh Thành bị đau mà khó chịu, cô cũng không nhịn nữa, lấy tay chọc đến vết thương chỗ bụng của người đang nằm phía trên cô.
Quả nhiên đã đụng tới điểm yếu, cô cảm thấy âm thanh hút khí lạnh kế bên tai, thân thể anh ta run rẩy một chút, sau đó mềm nhũn ngã sang bên cạnh.
Khuynh Thành từ tốn đứng dậy, chỉnh sửa góc áo của mình.
"Bản thân không thể động mạnh thì đừng có làm màu. Thấy không, người bị hại cuối cùng vẫn là anh thôi."
Người đàn ông đang nằm nhe răng trợn mắt ở trên giường: ".........."
Cho nên, là anh ta sai?
"Tối qua anh uy hiếp tôi, tôi còn cứu anh. Nhưng mà đừng tưởng bở, tôi không làm việc miễn phí, mau trả tiền phí cứu mạng cho tôi."
Khuynh Thành bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha, xoè một bàn tay ra, rất có dáng vẻ của đại ca xã hội đen đi đòi tiền.
Khoé mắt nam nhân đối diện giật giật, "Cô muốn bao nhiêu?"
"Anh nghĩ bản thân mình có giá trị bao nhiêu?"
Đương nhiên là giá trị liên thành!
Người nào đó lập tức trả lời trong lòng, nhưng ngoài mặt là vẻ sầu não, đáng thương.
"Tôi.......thật ra lúc tôi bị truy sát đã rớt mất điện thoại và bóp tiền rồi, trên người không có thứ gì đáng tiền cả."
Gương mặt Nam Cung Khuynh Thành lạnh tanh, không hề có vẻ thương tiếc.
"Tôi thấy chiếc bông tai màu bạc kia của anh có vẻ rất đắc tiền, còn là loại đá quý cao cấp nữa chứ."
"........." Có phải là đã cầm sai kịch bản rồi không? Chẳng phải con gái bình thường đều rất dễ đồng cảm với người khó khăn sao?
Cô gái này hoàn toàn không có, chỉ có biểu cảm sắt đá đòi tiền anh. Cô thiếu tiền đến vậy à?
Anh ta che bông tai, gượng cười. "Cái này là vật kỉ niệm của tôi, không thể cho cô được. Cô xem, trên người tôi không có gì cả, lại còn bị thương, cũng không thể đi đâu được. Cho nên sắp tới tôi có thể ở lại đây một thời gian không, khi vết thương lành tôi sẽ đi ngay."
Cô không cần nghĩ đã trả lời ngay, "Không được! Đó là việc của anh, liên quan gì đến tôi!"
Nụ cười của người đàn ông cứng đờ, hoàn toàn không biết đối phó thế nào với cô. Cuối cùng anh hít sâu, mặt dày nói: "Tùy cô thôi, dù sao hiện tại tôi không có tiền đưa cho cô, cũng không thể rời khỏi đây."
Đây là ăn vạ?
Ánh mắt sắc bén của Khuynh Thành chiếu tới, có chút không thể nói nổi. Rõ ràng gương mặt đẹp trai như thế tại sao còn đến ăn vạ nhà cô?!
Cô bực bội xoay người đi ra ngoài, không đuổi được thì cứ mặc kệ anh ta đi.
Ngay khi cô sắp bước ra khỏi cửa thì giọng nói của người phía sau truyền tới.
"Tôi tên là Du Triệt."
Bước chân Nam Cung Khuynh Thành dừng lại, hơi nghiêng đầu nhìn anh.
"Nam Cung Khuynh Thành."
Du Triệt thầm nhẩm tên cô trong lòng, Khuynh Thành........đúng là rất hợp với cô.
Khuynh Thành vốn sắp đi nhưng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó liền quay lại.
"Nhớ cho kỹ, tôi rất ghét bị uy hiếp."
Sau khi cô đi khỏi thì Du Triệt mới bật cười. "Thù dai thật." Anh biết cô nói câu đó là chỉ chuyện ở trên xe cô tối qua.
Khuynh Thành không ở lại biệt thự đó mà lái xe về nhà chính Nam Cung gia, còn về vị kia đang ở trong biệt thự thì cô không hề lo anh ta sẽ bỏ đi. Vết thương nặng như vậy, ít nhất cũng phải dưỡng thương mấy ngày. Đến khi anh ta đi cô lại đòi thêm phí bảo dưỡng, phí chỗ ở,...... Ừ, vậy là được rồi!
Khuynh Thành về nhà thì đã thấy ba và anh trai đang chờ cô ở phòng khách, hai người đó biết cô đã về thì thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng Khuynh Thành thấy rất ấm áp, cho dù không phải ruột thịt thì thế nào, họ vẫn là gia đình của cô.
"Ba, anh trai!"
Mặt lão gia chủ hiền hoà, vẫy tay gọi cô. "Con lại đây ngồi đi, có chuyện muốn nói với con."
Nam Cung Khuynh Thành đi đến sô pha, ngồi đối diện với ông, cô biết, ba sắp nói hết mọi chuyện với cô rồi.
"Tối qua......con đã nghe thấy?"
Khuynh Thành gật đầu.
Lão gia chủ Nam Cung gia thở dài, rốt cuộc cũng không thể giấu con bé cả đời.
"Thật ra con không phải là con ruột của ta, mẹ con bà ấy cũng không phải là cố ý phản bội, mà là bị người khác ép buộc. Con yên tâm, dù thế nào thì con vẫn là con gái của ta, là tiểu thư của Nam Cung gia, nơi này mãi mãi là nhà của con."
Đôi mắt Khuynh Thành đỏ hồng, nhào qua ôm ông. "Ba, cám ơn ba."
Cám ơn tình yêu thương mấy năm nay của ba, có Nam Cung gia, mới có Nam Cung Khuynh Thành của ngày hôm nay.
"Vậy con có muốn biết về ba ruột của con hay không?"
Khuynh Thành kiên định lắc đầu, "Không cần, con chỉ có một người ba mà thôi, người đó là gia chủ của Nam Cung gia."
Mặt mày lão gia chủ nhu hoà xoa đầu cô, lặng lẽ cảm thán, thật may là năm đó Tĩnh Lan đã để lại Khuynh Thành cho ông.
Nam Cung Hạ ở bên kia nhìn cảnh này hận đến ngứa răng, ba đúng là thiên vị, ở trước mặt anh thì lạnh lùng nghiêm khắc giống như đối mặt với kẻ thù vậy, đối với Khuynh Thành thì hiền hoà hết chỗ nói. Anh cũng thật nghi ngờ, liệu anh có phải là con ruột của ông không vậy!?
Cuối cùng Nam Cung Hạ bất đắc dĩ cười khẽ, cầm khăn giấy lau nước mắt cho Khuynh Thành.
"Đã lớn rồi, còn khóc cái gì."
Cô cầm khăn giấy từ tay anh, bĩu môi giả vờ giận dữ. "Anh, anh lại chọc em."
Cả Nam Cung Hạ và lão gia chủ đều bật cười.
Đúng lúc đó Trương quản gia bước vào liền cắt ngang tiếng cười của mọi người.
"Lão gia, thiếu gia, tiểu thư, người đã đến rồi."
Khuynh Thành tò mò quay đầu, "Ai đến vậy?"
Nam Cung Hạ muốn nói thì đã thấy bóng người bước vào, anh kéo tay Khuynh Thành đứng dậy.
"Để anh giới thiệu với em, đây là bác sĩ gia đình mới của nhà chúng ta."
Khuynh Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt như có như không đánh giá đối phương. Đó là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, đường nét ngũ quan rõ ràng, cực kỳ tuấn tú. Trên người anh ta mặc áo sơ mi trắng, đeo một cái gọng kính mỏng. Khí chất sạch sẽ, đúng là rất phù hợp với chức vụ là bác sĩ.
Anh ta chống lại tầm mắt đánh giá của cô, đẩy nhẹ gọng kính, mỉm cười gật đầu nói: "Xin chào, tôi tên là Âu Dương Cẩn."
Khuynh Thành chỉ là thoáng gật đầu chào lại, không hề lên tiếng. Nam Cung Hạ biết cô luôn lãnh đạm với người ngoài, vì vậy cũng không ngoài ý muốn.
"Hoan nghênh anh đến Nam Cung gia, sau này sức khoẻ của mọi người đành giao cho anh rồi."
Âu Dương Cẩn ôn hoà nói chuyện với Nam Cung Hạ, nói được vài câu thì rời đi, trước khi đi còn liếc nhẹ Nam Cung Khuynh Thành.
Cô nhíu mày, cảm giác không thoải mái lắm, giống như có một con rắn độc đang nhìn chằm chằm mình.
Nam Cung Hạ thấy bộ dạng cô kì lạ không nhịn được hỏi: "Em làm sao vậy?"
Khuynh Thành cố gắng xua tan cảm giác vừa rồi, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
"Phải rồi, ba, anh trai, con có chuyện muốn nói với hai người. Nam Cung gia chúng ta tuy hiện giờ rất có thế lực nhưng so với nhiều gia tộc khác thì chẳng là gì cả nên con muốn thay đổi phương thức sinh tồn của Nam Cung gia một chút, chuyển qua buôn bán vũ khí."
"Buôn bán vũ khí? Cái này........"
Lão gia chủ và Nam Cung Hạ liếc nhau, trong lòng không khỏi suy nghĩ tính khả thi của chuyện này. Quả thật nếu chuyển qua buôn bán vũ khí thì Nam Cung gia sẽ có một bước ngoặt lớn, nếu thuận lợi thì sẽ trở thành một đại gia tộc lớn khiến người khác kính sợ, nhưng mà con đường đó cũng rất nguy hiểm.
"Khuynh Thành........con thật sự muốn vào hắc đạo sao?"
Khuynh Thành ôm cánh tay ông, giọng nói chân thành. "Rất muốn, từ nhỏ con đã muốn, ba, ba cũng biết, con là người rất thích hợp với thế giới đó."
Lão gia chủ bất đắc dĩ thở dài, thôi đành theo ý con bé vậy, ông ngăn được mấy năm cũng không ngăn được cả đời, dù có xảy ra chuyện gì thì vẫn có ông đứng sau.
"Được rồi, vậy từ nay ba sẽ trao cho con quyền hạn ở Nam Cung gia. Vụ buôn bán vũ khí lần này con toàn quyền phụ trách, nếu có chuyện gì cứ nhờ anh trai con giúp đỡ."
"Phải đó, nếu có khó khăn gì thì cứ nói cho anh."
"Cám ơn ba, anh trai!"
Ngay trong ngày hôm đó lão gia chủ đã trực tiếp công bố quyền hạn của cô ở Nam Cung gia, đồng thời chia sẻ một phần công việc qua cho cô xử lý. Vì Khuynh Thành lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này nên việc cô không hiểu có rất nhiều, ở tổng bộ xem xét tài liệu đến tối vẫn chưa xong. Không còn cách nào khác, cô đành phải mang tài liệu về biệt thự đọc, sắp tới còn phải chuẩn bị việc mua bán vũ khí, thứ cô cần làm còn rất nhiều.
Bình thường Khuynh Thành không hay ở biệt thự bên ngoài, chỉ khi nào cô bận quá, có việc phải ở qua đêm bên ngoài thì mới đến đây. Vì vậy cô cũng quên mất trong biệt thự còn có một người khác, cho nên lúc mở cửa ra thấy một bóng người nằm trên sô pha suýt chút nữa cô đã bị hù chết.
Khuynh Thành vội mở đèn, nhìn đến bóng người kia thì không khỏi kinh ngạc nói: "Anh còn chưa đi à?"
Thân thể người kia giật giật, từ từ mở mắt, giọng nói suy yếu đến cực độ.
"Tôi vẫn chưa có tiền để trả cho cô thì sao có thể đi được. Cô có gì để ăn không? Tôi đói cả ngày nay rồi."
Cô gái này cũng thật ác độc, mang anh về đây sau đó bỏ đi cả ngày, hại anh đói muốn chết, không còn cách nào khác đành leo xuống giường tìm đồ ăn, kết quả trong tủ lạnh trống rỗng không có gì cả.
Khuynh Thành thầm mắng trong lòng: Đồ mặt dày!
Nhưng cô vẫn đi vào bếp, lấy đồ ăn mình mua về đổ ra chén, mang cho anh ta một phần.
Bản thân cô cũng nhanh gọn diệt hết phần của mình, sau đó lại ngồi trên sô pha đọc tài liệu.
Du Triệt lát sau cũng chậm rãi ăn xong nhưng anh không vội về phòng mà ngồi xuống bên cạnh cô xem tivi. Trong lúc lơ đãng quay đầu Du Triệt liền ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nghiêng của cô. Hiện tại cô đang chăm chú làm việc, hai mắt dán chặt lên tài liệu, môi mỏng đôi khi lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng sẽ có tóc mai bên tai rũ xuống, sau đó lại bị cô mạnh bạo vén lên.
Tầm mắt Du Triệt không khỏi càng thêm nhìn rõ cô, hôm qua anh không kịp đánh giá kĩ cô, tuy anh biết cô rất xinh đẹp nhưng không ngờ chỉ một bên khuôn mặt của cô cũng đủ khiến anh rung động rồi. Đúng, cảm giác của anh với cô........là rung động!
Lại một lọn tóc rũ xuống, Khuynh Thành định vươn tay vén lên lần nữa thì đã có cánh tay làm trước. Cô giật mình ngẩng đầu lên thì đã thấy gương mặt Du Triệt gần trong gang tấc. Mắt hai người bỗng chạm nhau, không khí như đọng lại, một hồi sau Khuynh Thành đẩy nhẹ anh ra.
"Anh làm gì vậy?"
Du Triệt quay đầu đi, lấy tay che miệng ho khan, trên mặt có chút bối rối. "Thật xin lỗi, tôi chỉ là muốn giúp cô vén tóc lên mà thôi."
Khuynh Thành nhìn anh một hồi lại cúi đầu xuống, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Du Triệt định đứng dậy đi lên phòng nhưng tầm mắt khẽ lướt qua dòng chữ trên tài liệu của cô.
"Buôn bán vũ khí? Gia tộc của cô muốn chuyển qua buôn bán vũ khí?"
Khuynh Thành gật đầu, mặt vẫn cúi xuống.
Du Triệt trầm mặc một hồi rồi nói: "Con đường này sẽ khiến gia tộc lớn mạnh nhưng rất mạo hiểm, đặc biệt là gia tộc của cô không có căn cơ trước đó, sẽ bị người ta lợi dụng chiếm lời, hoặc nghiêm trọng hơn chính là nuốt trọn cả gia tộc cô. Cho nên, cẩn thận một chút."
Khuynh Thành kinh ngạc nhìn anh, cô không hỏi anh tại sao biết chuyện của Nam Cung gia, chỉ là có vài phần cảm kích vì anh đã nhắc nhở cô, dù sao bọn họ cũng là người xa lạ.
"Cám ơn."
Du Triệt nói xong mới giật mình xoay người đi, thật kì lạ, sao anh lại đi nói những câu đó với cô chứ?! Còn có cả cảm giác lo lắng vừa rồi nữa, thật đáng ghét!
Du Triệt tức tối lên phòng, Khuynh Thành nhìn bóng lưng anh mà không hiểu ra sao, người này lại phát điên gì vậy?
Buổi sáng hôm sau, hai người lần lượt tỉnh dậy trong hai căn phòng khác nhau, nhưng cùng ở chung một mái nhà, cùng hít chung một bầu không khí, ai làm việc nấy, vô cùng hoà hợp. Có điều đến bữa trưa thì lại xuất hiện vấn đề........
"Anh có biết làm cơm không?"
Du Triệt đang ngồi xem tivi, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
Nam Cung Khuynh Thành bĩu môi, bộ dáng muốn nói 'sao anh lại có thể vô dụng như thế'.
Du Triệt đen mặt, bực bội hỏi lại cô "Vậy cô có biết làm cơm không?"
"Không biết."
Du Triệt: "......!!!"
Thế mà cô còn khinh thường tôi, rốt cuộc cô khinh thường cái gì?!!!
Khoan đã nếu thế thì trưa nay bọn họ ăn cái gì đây?
Cuối cùng vẫn là Khuynh Thành đưa ra quyết định.......gọi thức ăn!
Khi thức ăn được đưa tới, hai người như có cảm giác được cứu sống. Thật sự quá đói rồi!
Một tháng tiếp theo, hai người bọn họ đều duy trì cuộc sống ở chung hoà bình đó. Có chút khác biệt là Du Triệt bắt đầu đi học nấu ăn, ban đầu làm ra món ăn khiến Khuynh Thành ăn xong muốn ói luôn. Anh cảm thấy lòng tự trọng bị đả kích, vì vậy càng cố gắng học hơn, đến bây giờ thì tài nghệ đã có thể sánh bằng đầu bếp ở nhà hàng lớn rồi. Số thời gian Khuynh Thành ở biệt thự ngày càng nhiều, hai người cũng càng thân mật hơn, có điều vẫn không ai phá vỡ tầng ngăn cách.
Du Triệt đã thật sự động tâm với cô, nhưng anh không xác định được cô có phải cũng như anh hay không. Bởi vì lúc hai người họ ở chung, không phải cô chọc giận anh thì cũng là làm mặt lạnh với anh. Về vấn đề này Du Triệt thật sự rất rầu rĩ, thời gian của anh có lẽ không còn nhiều nữa rồi, anh sắp phải quay về.
Việc bắt đầu buôn bán vũ khí ngày càng gần, Khuynh Thành cũng bận tối mặt tối mũi, luôn là đi sớm về muộn. Hôm nay khi cô cố gắng làm xong hết tất cả công việc, thu xếp để về nhà thì vừa bước vào đã thấy một người lạ trong nhà mình.
Người lạ kia đang ngồi bắt chéo chân, bộ dáng cà lơ phất lơ, ngồi đối diện là Du Triệt. Người đàn ông lạ đó vừa thấy cô đã nhảy xuống ghế, thoắt cái đã nhảy đến trước mặt cô.
"Thì ra cô là người mà Triệt đã nói sao? Thật xinh đẹp!"
Anh ta vươn tay muốn chạm vào cô, chưa chạm tới thì đã bị tiếng rống của Du Triệt hù doạ.
"Joker!"
Joker bĩu môi, không cam lòng thu tay lại.
Sắc mặt Du Triệt tối tăm, bước đến kéo Joker cách xa Khuynh Thành, sau đó mới cười xin lỗi với cô.
"Thật xin lỗi, đây là bạn của tôi, Joker."
Gương mặt của Joker rất đẹp trai, lại mang theo nét phong lưu quyến rũ, tưởng chừng như vô hại nhưng cô lại nhận thấy trên người anh ta có mùi máu tanh rất nặng, còn có lệ khí, anh ta chắc chắn đã từng giết khá nhiều người.
Khuynh Thành như hoàn toàn xác định, "Anh là sát thủ?"
Đáy mắt Joker xẹt qua vẻ ngạc nhiên, sau đó hứng thú nhìn cô. "Sao cô lại biết?"
Khuynh Thành lướt qua anh ta đi vào phòng, giọng nói thờ ơ: "Sát khí quá nặng!"
Joker ngây ngốc, đây là người đầu tiên có thể nhận ra sát khí của anh ta, rõ ràng anh đã che giấu rất kĩ.
"Hắc, hắc, thì ra tiểu thư của Nam Cung gia cũng không phải là con cừu non như người ta thường nghĩ."
Khuynh Thành tiếp tục làm lơ câu nói châm chọc của anh ta, cởi áo khoác và giày ra rồi ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Du Triệt đi sau thì bước tới đưa cho cô ly nước, ánh mắt nhìn cô ẩn chứa sủng nịch cùng dịu dàng đến cả anh cũng không biết. "Đồ ăn anh đã làm sẵn để trong bếp rồi, vẫn còn nóng đó, em mau vào ăn đi."
Khuynh Thành nhận lấy ly nước, uống xong cũng không nhìn Joker một cái đã đi vào ăn cơm.
Joker đứng một bên dùng ánh mắt sâu xa để đánh giá Du Triệt, xem ra lần này Triệt rơi vào lưới tình rồi.
Ăn cơm xong Du Triệt ngập ngừng đến trước mặt cô nói: "Anh có chuyện muốn nói riêng với em!"
Khuynh Thành gật đầu, cùng anh đi vào thư phòng.
Vừa khép cửa lại thì Du Triệt đã mở lời trước.
"Anh sắp phải đi rồi!"
Cả người Khuynh Thành thoáng cứng đờ, sau đó bình tĩnh gật đầu.
Du Triệt rất không hài lòng với thái độ thản nhiên của cô, có chút tức giận hỏi: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"
Khuynh Thành cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng nặn ra một câu. "Anh chưa trả phí cứu mạng lẫn phí chăm sóc một tháng nay cho tôi."
Du Triệt: "........"
Du Triệt thật sự nổi giận, cô thật sự không hiểu ý của anh hay cố tình không hiểu, rõ ràng anh đã thể hiện rõ như vậy.
Du Triệt ép Khuynh Thành vào tường, mạnh mẽ cúi đầu xuống, áp môi mình lên môi cô.
Khuynh Thành ngây ngốc, lúc sau phản ứng lại mới giãy giụa đẩy anh ra. Du Triệt sau lại có thể dễ dàng buông tha cho cô được, cánh tay anh đè hai bàn tay đang làm loạn của cô, tay còn lại bóp chặt hông cô dán sát vào mình.
Thân thể Khuynh Thành dần mềm nhũn, ý thức mơ màng, cuối cùng nhận mệnh nhắm mắt lại, phối hợp với động tác của anh.
Du Triệt nhận ra cô phối hợp thì càng mừng rỡ, động tác cũng mạnh mẽ hơn, càn quét khắp nơi.
Hương vị ngọt ngào của cô quả thật khiến anh mê luyến, không nỡ dứt ra.
Bị hôn đến thất điên bát đảo, vừa được thả ra thì Khuynh Thành đã vội hít lấy không khí.
Du Triệt kéo đầu cô đặt lên ngực mình, hít sâu một hơi. "Em còn không hiểu ý của anh sao, cô bé ngốc?"
Khuynh Thành nằm trong ngực anh rầu rĩ trả lời: "Ai là cô bé ngốc của anh của chứ?!"
Du Triệt bật cười, anh tháo chiếc bông tai đá quý của mình ra, trân trọng đeo lên tai cho cô, lưu luyến đặt một nụ hôn trên trán cô rồi mới thả cô ra. "Chờ anh trở về!"
Khi Khuynh Thành lấy lại tinh thần thì Du Triệt đã mở cửa rời đi, cô sờ sờ bông tai, miệng lẩm bẩm mắng.
"Ăn xong chưa kịp chùi mép thì đã bỏ chạy, đồ đáng ghét!"
Du Triệt thật sự rời khỏi, cả một tuần sau đó cô đều không thấy anh, mỗi khi về nhà đều thấy một cảm giác trống trải. Thật kì lạ, lúc trước cô cũng từng ở một mình nhưng tại sao lại không cảm thấy như thế?
Số lần Khuynh Thành gặp Âu Dương Cẩn tại nhà chính Nam Cung gia ngày càng nhiều. Hầu như cô về mười lần thì đã gặp anh ta tám lần.
Kì lạ là Âu Dương Cẩn mỗi lần gặp cô đều rất nhiệt tình, không tặng cho cô đồ ăn thì cũng là mấy món lặt vặt khác, lấy lý do là tiện tay mua trên đường.
Hôm nay cũng như thế, bàn tay Âu Dương cẩn đang ôm một chậu hoa nhỏ đặt trước mặt cô cười hiền lành. Không hiểu sao thấy nụ cười này của anh ta cô trực tiếp nổi da gà.
"Anh làm vậy là có ý gì?"
"Tặng quà cho em!"
Âu Dương Cẩn cố chấp đưa chậu hoa cho Khuynh Thành nhưng cô nhất quyết không nhận.
"Tại sao phải tặng quà cho tôi?"
"Chẳng lẽ em không biết sao, anh đang theo đuổi em!"
Khuynh Thành nhíu mày, trực tiếp từ chối tình cảm của anh ta.
"Tôi sẽ không thích anh, đừng làm chuyện dư thừa. Còn nữa, đừng quên anh chỉ là bác sĩ riêng của Nam Cung gia."
Khuynh Thành tàn nhẫn nói xong liền cầm chìa khoá xe đi ra ngoài để lại một mình Âu Dương Cẩn trong phòng khách.
Cô vừa đi, vẻ ôn nhu, hiền hoà trong mắt Âu Dương Cẩn liền biến mất, thay vào đó là một loại âm u, tàn bạo. Anh ta nhìn bóng lưng sắp biến mất sau cánh cửa của Khuynh Thành, đáy mắt xẹt qua cái gì đó.
Ngày đầu tiên Nam Cung gia bắt đầu giao dịch buôn bán vũ khí với người khác đã đến. Vì lão gia chủ đều giao mọi việc cho Nam Cung Khuynh Thành xử lý nên lần này người ra mặt lãnh đạo cũng là cô.
Ban đêm mười một giờ tại bến cảng
Một đám người đứng nghiêm chỉnh nhìn vị đại ca đang đi qua đi lại, lâu lâu lại nhìn đồng hồ.
Tên đàn em trong đám bước lên, nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại ca, đến giờ rồi!"
Vị đại ca kia vừa định nói gì thì đã nghe thấy tiếng bước chân đều đặn đang tới gần. Hắn ta ngẩng đầu lên vừa lúc chứng kiến một cô gái dẫn đầu đoàn người đi đến chỗ bọn họ. Hắn nhận ra cô, cô là vị tiểu thư kia của Nam Cung gia, cũng chính là người họ đang chờ.
"Nam Cung tiểu thư, cô đến rồi." Gương mặt hắn ta cười giả lả, nịnh nọt bước đến gần cô.
Khuynh Thành phất tay, chặn đứng những lời hắn ta định nói tiếp.
"Đã đến giờ rồi, bắt đầu đi!"
Đại ca nghẹn họng, chỉ đành phân phó đàn em tiến hành giao dịch. Hai bên bắt đầu kiểm định hàng, Khuynh Thành cho người đem từng rương hàng tới để trước mặt hắn ta rồi mở ra.
"Hài lòng không?"
"Hài lòng, đương nhiên hài lòng!" Tên đại ca cũng có phần bất ngờ, ai cũng biết Nam Cung gia là lần đầu buôn bán vũ khí, vậy mà lại có thể tạo ra lô hàng tốt cỡ này! Chỉ tiếc là, lô hàng này sẽ có đi mà không có về rồi.
Hắn ta ra hiệu đàn em đóng rương lại, kéo về sau.
Khuynh Thành cảnh giác ngăn lại, "Anh muốn làm gì? Chúng ta chưa giao dịch xong chưa thể mang hàng đi."
Ngay khoảnh khắc cô nói xong thì hàng loạt cây súng liền chĩa vào đám người của cô, đến lúc này Khuynh Thành liền hiểu rõ cái tên trước mặt đang muốn làm gì. Đơn giản là muốn lấy hàng mà không cần trả tiền, thuận tiện xử lý luôn cô thôi.
"Anh muốn quịt tiền của Nam Cung gia?"
"Nam Cung tiểu thư, đây đơn giản chỉ là đen ăn đen thôi."
"Đen ăn đen à?" Khuynh Thành hơi cúi đầu cười, trong bóng tối không ai thấy rõ thần sắc của cô.
Tên đại ca liếc mắt cho đám đàn em xung quanh, "Ra tay đi!"
Mấy cây súng lần lượt lên nòng, nhắm thẳng vào Khuynh Thành.
Cô vẫn đứng im ở đó, không hề dao động. Ngay khi sắp bóp cò thì có một bóng người chạy đến, sau đó cô liền rơi vào một lồng ngực rắn chắc.
"Cô ngốc này, em không biết tránh sao?"
Khuynh Thành ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi thấy anh, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện một sự mừng rỡ.
"Tại sao anh lại ở đây?"
Du Triệt nghiến răng nghiến lợi ôm cô tránh khỏi một viên đạn bay tới.
"Anh không tới thì em đã bị đám người kia bắn chết rồi, em quên lời cảnh cáo của anh rồi sao?"
Khuynh Thành cười cợt, "Bắn chết? Còn chưa biết là ai sẽ chết đâu."
Du Triệt còn chưa hiểu ra sao thì đã nghe thấy một âm thanh chấn động, anh quay đầu nhìn thì đã chứng kiến thuyền của đám người vừa rồi đã bị nổ, còn đang bốc cháy ngùn ngụt. Bọn họ chạy tán loạn khắp nơi, tên đại ca thì ngơ ngác nhìn chiếc thuyền.
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Mấy chiếc thuyền khác của hắn lần lượt bị nổ, người của Nam Cung gia bỗng xuất hiện ở bốn phía, bao vây đám người đó, bắt đầu nổ súng.
Bên cạnh Khuynh Thành đột nhiên chui ra một người đàn ông đeo mắt kính khá dày, cầm trên tay quyển sổ nhỏ, vừa nhìn trận chiến hỗn loạn trước mặt, vừa ghi chép.
"Có thể ném tầm xa, uy lực khá mạnh, có điều lực ảnh hưởng không lan rộng, cái này cần phải về chỉnh sửa. Còn về súng thì bla......bla.....bla......."
Anh ta nói một hồi thì mới ngưng một chút, nghiêng đầu nhìn Khuynh Thành.
"Đại tiểu thư, có cần ném lựu đạn và bom nữa không?" Ánh mắt anh ta vừa nói vừa liếc qua liếc lại hai người Khuynh Thành và Du Triệt.
Du Triệt ngay từ lúc nãy thì đã ngơ ngác, chỉ còn biết đứng đó ôm Khuynh Thành. Cô thuận tiện cũng dựa vào người anh luôn.
"Đã thu thập dữ liệu xong chưa?"
"Vẫn còn một chút."
"Vậy nên ném thì cứ tiếp tục ném, nên bắn thì cứ tiếp tục bắn."
Tên đại ca vừa rồi còn vênh váo thì bây giờ đã vội quỳ xuống ôm chân cô.
"Nam Cung tiểu thư, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không dám làm vậy nữa, mong cô tha cho tôi, tôi sẽ trả tiền đầy đủ cho cô."
Khuynh Thành tránh khỏi bàn tay của hắn muốn ôm chân cô, từ trên cao cúi người xuống, khoé môi mỉm cười.
"Để tôi dạy cho anh cái gì là đen ăn đen thật sự."
Tâm hồn Du Triệt ngổn ngang trong gió, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó, đều là lừa người!
Lyly: Chương sau kết thúc quá khứ.