Lâm Quân hét xong thì đột ngột cầm cây gậy chống đứng lên, ông ta nhẹ nhàng kéo đầu cây gậy, lộ ra một con dao nhỏ bên trong. Lâm Quân thừa lúc mọi người không kịp đề phòng mà xông về phía Nam Cung Hạ.
Lúc còn trẻ thực lực của Lâm Quân ở Nam Cung gia rất cao, nên võ công của ông ta tuyệt đối không thua kém gì với Nam Cung Hạ.
Nhưng Nam Cung Hạ thì khác, tai nạn mười năm trước đã để lại cho ông di chứng rất nặng nề nên khả năng phản ứng lại không bằng Lâm Quân. Nên khi ông ta xông tới Nam Cung Hạ chỉ có thể chật vật tránh sang một bên.
Mặt Nam Cung Âu Thần biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ ông.
Con dao của Lâm Quân một đường quét tới, thân thể Nam Cung Hạ lùi ra sau, đồng thời lấy tay ra đỡ. Nhưng ông không kịp cảm nhận cơn đau truyền tới thì đã bị người ta kéo ra xa, sau đó liền nghe thấy tiếng Lâm Quân la đau.
Âu Thần vươn chân đá Lâm Quân té xuống đất rồi kéo Nam Cung Hạ đến chỗ an toàn. Bây giờ tốt nhất nên cách xa lão già điên này ra.
"Ba hãy ở yên đây đi, bọn họ sẽ bảo vệ ba an toàn, còn về Lâm Quân con sẽ xử lý." Anh vốn muốn nói một số lời quan tâm, nhưng vừa đến miệng thì bị bản tính ngạo kiều của mình chặn lại. Sau đó vẻ mặt lạnh lùng như thường dặn dò Nam Cung Hạ.
Nam Cung Hạ đương nhiên rất hiểu rõ tính tình của con trai mình, muốn thằng nhỏ này nói lời quan tâm lo lắng với ông còn khó lên trời. Nhưng vừa rồi nó đã bảo vệ ông như vậy thì ông cũng đã đủ thỏa mãn rồi. Nhìn con trai nhà người ta, rồi lại nhìn con trai nhà mình..... Aizz.
"Được rồi, con cứ yên tâm, ba sẽ không sao, khi đối phó với Lâm Quân thì cẩn thận một chút."
Hai người đang nói được một nửa thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh.
"A!"
Nam Cung Hạ nhìn qua, cả người thoáng hoảng hốt.
"Vân Ngọc!"
Thì ra lúc nãy Nam Cung Hạ được Âu Thần cứu đi, Lâm Quân không thể làm gì được ông nên liền chuyển hướng sang tấn công Tần Vân Ngọc. Lúc này thần trí của ông ta đã không rõ ràng, miệng luôn lặp lại một câu.
"Các người đều phải chết, nghiệt chủng của hắn ta đều phải chết!"
Tần Vân Ngọc đã sợ tới mức không nói nên lời, khi Lâm Quân xông tới cũng không có tránh đi, chỉ biết ngơ ngác đứng đó. Một lúc sau bà ta mới phản ứng được, định chạy đi nhưng vì vội quá mà bị vấp té. Tần Vân Ngọc kinh hoảng lùi ra sau, bàn tay vẫy lung tung, miệng hét lớn.
"Đừng tới đây, tôi.....tôi và ông không có ân oán gì, Lâm Quân, ông đừng giết tôi!"
Mẫn Nguyệt thở dài bất lực, sau đó thân hình cô liền phóng tới chỗ Tần Vân Ngọc.
Khi Lâm Quân sắp cầm dao đâm Tần Vân Ngọc, Mẫn Nguyệt đã vươn chân đá Tần Vân Ngọc lăn sang một bên, tránh khỏi con dao sắc bén kia.
Nhưng cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã cảm thấy một luồng lạnh lẽo đặt trên cổ.
"Bảo bối!"
"Mẫn Nguyệt!"
"Queen!"
Những người khác trong đại sảnh vừa nhận thấy tình thế không đúng đã đồng loạt chĩa súng vào Lâm Quân nhưng tiếc là không kịp nữa rồi.
Lâm Quân cầm dao đặt trên cổ cô, cả khuôn mặt run lên vì cười.
"Không ngờ có ngày cô lại nằm trong tay tôi, vì cứu một người luôn ghét cô mà trở nên như bây giờ. Cô có phải rất hối hận không?"
Hiếm có khi Mẫn Nguyệt không phản bác Lâm Quân, thành thật gật đầu. "Ừ, có chút hối hận."
Mọi người: "....."
Chẳng phải theo kịch bản thì nên nói tôi không hối hận, bởi vì cứu người là chuyện nên làm bla...bla... Tại sao lời thoại lại không đúng gì hết vậy!?
Lâm Quân cũng nghẹn họng, cô nói vậy thì ông ta biết đáp lại kiểu nào.
"Khụ, khụ, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi. Dù sao tôi cũng sắp chết vậy chi bằng kéo cô theo, ít ra có người cùng xuống địa ngục với tôi, tôi cũng không cô đơn." Lâm Quân đã đoán trước được, ngày hôm nay nhất định ông ta sẽ không thể thoát khỏi đây, vậy chi bằng cùng chết với cô gái mà Nam Cung Âu Thần yêu thương nhất, như vậy ông ta cũng rất có lời.
Mẫn Nguyệt cười lạnh, "Muốn cùng xuống địa ngục với tôi có nhiều người lắm, không đến lượt ông đâu."
Mí mắt Lâm Quân giật giật, tay ông ta suýt nữa đã không chịu được mà cắt đứt cổ cô rồi. Bình tĩnh, phải bình tĩnh......Bình tĩnh được mới là lạ ấy!
"Cô câm miệng! Bây giờ chỉ cần tôi động tay một cái thì tính mạng của cô đi luôn rồi, vậy mà cô còn ở đó kiêu ngạo sao?"
Mẫn Nguyệt liếc mắt khinh thường, "Ông dám làm vậy sao?"
"Ai nói tôi không dám, bốn năm trước đúng là tôi không nên nhất thời nương tay với các người. Nếu như năm đó tôi sớm trừ khử hai người thì đã không rơi vào bước đường này. Năm đó là tôi sai, nhưng bây giờ tôi sẽ không phạm vào sai lầm đó nữa. Nam Cung Âu Thần, chẳng phải mày yêu con nhỏ này lắm sao, vậy tao cùng nó chết, nhất định sẽ khiến mày đau khổ tột cùng."
"Quả nhiên trận ám sát năm đó là do ông làm."
"Đúng vậy thì sao? Cô có thể làm gì được tôi? Sắp chết mà còn lớn giọng vậy à."
Âu Thần định đến gần cô nhưng thân thể vừa động đậy thì con dao của Lâm Quân càng thêm kề sát cổ cô, trên làn da trắng nõn đã xuất hiện vết máu.
Mày của Mẫn Nguyệt khẽ nhíu lại, nhưng vẫn không rên một tiếng.
Nhưng chỉ động tác đó đã dọa cho anh không dám bước tiếp, thân hình cứng ngắc đứng tại chỗ.
Cánh tay của Lâm Quân khi nãy bị đạn bắn trúng cũng đang chảy máu, nhưng sắc mặt của ông ta vẫn bình thản, tựa như vết thương đó không phải trên thân thể của ông ta vậy.
Máu của hai người hòa vào một chỗ, nhất thời không biết là máu của ai nữa.
Tần Vân Ngọc sau khi được Mẫn Nguyệt cứu thì không những không cảm kích cô mà còn oán hận. Có rất nhiều cách để cứu vậy mà con nhỏ đó lại dám đá bà ta. Làm phu nhân của Nam Cung gia mấy chục năm nay, có bao giờ Tần Vân Ngọc bà phải chịu sỉ nhục như thế này.
Tần Vân Ngọc cho rằng Mẫn Nguyệt cố tình lợi dụng cơ hội đó để trả thù bà ta. Đúng là đứa con gái lòng dạ nham hiểm!
Khi Tần Vân Ngọc chật vật đứng lên thì phát hiện Mẫn Nguyệt đã bị Lâm Quân cầm dao uy hiếp thì bà ta lặng lẽ che giấu sự hả hê dưới đáy mắt.
Thần kinh của Âu Thần hiện tại rất căng thẳng, chỉ sợ Lâm Quân sẽ tức giận ra tay với bảo bối của anh. Khi con dao Lâm Quân cứa vào cổ cô, đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm. Anh biết cô đang làm gì, cô cố tình chọc giận Lâm Quân, để lợi dụng sơ hở mà thoát ra. Nhưng cách đó quá nguy hiểm, anh tuyệt đối không cho phép cô dùng tính mạng của mình để đánh cuộc. Đặc biệt khi cô vì đau mà nhíu mày thì lòng anh càng thêm kinh hoảng, không nhịn được mà tiến lên trước.
"Lâm Quân, thả cô ấy ra, tôi sẽ đồng ý với mọi điều kiện của ông!"
"Mọi điều kiện của tôi? Vậy được, nhặt cây súng dưới đất lên, tự bắn vào tay mình đi, chỉ cần mày làm được thì tao sẽ chấp nhận thả nó ra."
Đồng tử Mẫn Nguyệt co rụt lại, bất chấp tất cả hét lớn. "Không được!"
"Được." Âu Thần không do dự mà trả lời, bước chân chuyển động đến chỗ cây súng nằm dưới đất rồi cầm nó lên.
"Sau khi tôi bắn thì ông phải thả cô ấy ra!"
"Đương nhiên rồi, cái tao cần chỉ là nhìn mày đau khổ mà thôi. Nếu mày đã tự hủy hoại đi tay của mình, thì cũng chẳng cần tao động thủ nữa."
Lâm Quân vừa thấy anh cầm súng lên thì nét mặt đã không kiềm chế được mà hưng phấn.
Nhưng cảm giác trong lòng Mẫn Nguyệt lúc này lại hoàn toàn trái ngược với ông ta. Nếu như Thần mà bị đi cánh tay thì xem như tương lai của anh đã bị hủy luôn rồi. Cô không muốn mình trở thành vật cản phá hoại tương lai của anh, sự nghiệp của anh.
"Nam Cung Âu Thần, nếu anh dám bắn thì em sẽ cắn lưỡi tự tử cho anh xem!"
Lâm Quân biến sắc, lo sợ Âu Thần sẽ đổi ý nên không cho Mẫn Nguyệt làm loạn, bóp chặt miệng cô.
"Câm miệng!"
Quả nhiên sau khi nghe xong bàn tay của Âu Thần thoáng run lên, anh ngước mắt nhìn về phía cô, nở nụ cười nhợt nhạt nhưng rất dịu dàng.
"Bảo bối, đừng sợ, chỉ là một cánh tay mà thôi, đối với anh thì em càng quan trọng hơn. Em chỉ cần chịu đựng một chút nữa thôi, rất nhanh sẽ không sao rồi."
Chỉ một câu nói nhưng lại khiến cô rất đau lòng, nhưng hơn hết là sự ấm áp chưa từng thấy.
Mẫn Nguyệt lắc đầu không ngừng, nước mắt cũng chảy xuống. Nếu không phải có Lâm Quân kiềm chế thì cô nhất định sẽ chạy ngay đến chỗ anh. Cô hối hận rồi, cô không nên xúc động như vậy, cô không nên lấy bản thân mình ra để mạo hiểm. Trong giờ phút đó, trong mắt của Mẫn Nguyệt có gì đó tan rã, cô biết đó là sự nhân từ cuối cùng cô dành cho Lâm Quân. Đến phút cuối cùng, ông ta vẫn lợi dụng cô để hại Thần.
Âu Thần chậm rãi cầm súng đặt lên cổ tay mình, chỉ chờ bóp cò.
"Lão đại!"
Những người khác muốn tiến lên nhưng đều bị anh ngăn cản.
Hai tay Mẫn Nguyệt khẽ chuyển động, có ý định thoát khỏi vòng tay của Lâm Quân.
"Cạch" Đó là tiếng lên đạn, anh cũng đã kéo khoá an toàn, trong giây phút đó, thần kinh mọi người đều kéo căng.
Nhưng sau đó cây súng trên tay Âu Thần bị một bàn tay chặn lại, anh ngẩng đầu lên lại phát hiện là Nam Cung Hạ.
"Âu Thần, con không được làm như vậy!"
"Nếu hắn ta không làm thì tôi lập tức giết Nam Cung Mẫn Nguyệt." Lâm Quân vô cùng bất mãn với việc Nam Cung Hạ phá hoại chuyện tốt của ông nên giọng điệu không hề vui vẻ một chút nào.
"Nếu ông dám làm vậy thì sau này ông sẽ hối hận đó."
Lâm Quân nhướng mày, tựa như rất hứng thú với lời nói của Nam Cung Hạ.
"A, ông nói thử tại sao tôi phải hối hận?"
"Bởi vì con bé là cháu gái ruột của ông!"
Mí mắt Mẫn Nguyệt hạ xuống, lặng lẽ thở dài, xem ra không thể giấu được nữa rồi, nếu vậy thì cứ nói ra hết đi.
Chỉ một câu nói đã khiến toàn bộ đại sảnh im lặng, không khí quỷ dị vô cùng.
Một lúc sau Lâm Quân mới lấy lại tinh thần sau lời nói vừa rồi của Nam Cung Hạ.
"Nam Cung Hạ, ông đừng nghĩ đến dùng chuyện đó để lừa tôi sau đó cứu cô ta ra."
Nam Cung Hạ liếc mắt sang Mẫn Nguyệt thấy cô không có ý muốn phản đối ông nên ông liền yên tâm nói ra.
"Ông quên chuyện tốt năm đó mình đã làm với dì Tĩnh Lan rồi sao?"
Hai mắt Lâm Quân mở lớn, thân thể run run. "Cái gì, không lẽ ông nói là....."
"Đúng vậy, ông có biết tại sao dì Tĩnh Lan lại chết sớm như vậy không? Là do ông, do ông đã cưỡng hiếp dì ấy. Sau khi bị cưỡng hiếp ông có biết dì ấy đã đau khổ tới nhường nào không? Thậm chí dì ấy đã từng tự sát mấy lần, sau khi mang thai Khuynh Thành thì tình trạng này càng tồi tệ hơn nữa. Bác sĩ đã kết luận dì ấy bị trầm cảm rất nặng, nếu không phải là do ba tôi chăm sóc và khuyên nhủ hết lòng thì dì ấy đã sớm chết cùng cái thai trong bụng rồi. Mà ba của cái thai trong bụng dì ấy chính là ông, Lâm Quân. Khuynh Thành là con gái của ông, Mẫn Nguyệt cũng chính là cháu gái ruột của ông."
Lâm Quân hiển nhiên chưa kịp tiếp thu nổi cái tin tức kinh người này.
"Làm sao có thể, ông đang gạt tôi phải không?! Chuyện này không phải là thật, chuyện này không phải là thật!"
Thấy phản ứng này của Lâm Quân, Nam Cung Hạ cũng không vui vẻ gì, chỉ cảm thấy một nỗi căm hận trào lên. Ông vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp dì Tĩnh Lan của mấy chục năm trước. Cô gái thanh thoát, dịu dàng ngồi trước mặt ông, nở nụ cười trong trẻo.
"Con chính là tiểu Hạ sao? Thật dễ thương! Giới thiệu với con một chút, dì là Vương Tĩnh Lan, sau này dì sẽ là người chăm sóc con."
Lại qua vài năm, gương mặt dịu dàng đó dường như đã gầy đi rất nhiều, nhưng sự yêu thương trong mắt đối với ông và nét dịu dàng đó vẫn không thay đổi. Ngày hôm đó, dì cầm tay ông, dùng sức lực cuối cùng của mình để nói với ông.
"Tiểu Hạ, xin lỗi, dì không thể tiếp tục chăm sóc con nữa rồi. Nhưng mà Khuynh Thành vừa ra đời đã không có mẹ, con bé rất tội nghiệp, hãy giúp dì chăm sóc tốt cho con bé."
Nhưng mà ông lại không thể bảo vệ Khuynh Thành, để con bé phải chết oan uổng, đến bây giờ một chút tin tức của kẻ thù cũng không có. Cho nên hiện tại ông phải dùng hết sức của mình để bù đắp cho Mẫn Nguyệt, bảo vệ con bé bình an, hạnh phúc.
"Lâm Quân, là do chính tay ông hại chết con gái của mình, bây giờ đến cả cháu gái của ông, ông cũng muốn giết sao?"
Câu nói này làm cho tinh thần Lâm Quân càng thêm hoảng hốt. Sắc mặt ông ta trắng bệch, bàn tay cầm dao đặt trên cổ Mẫn Nguyệt cũng buông lỏng.
"Là tôi hại chết con gái mình, là tôi hại chết con gái mình......"
Mẫn Nguyệt chính là lợi dụng lúc này bẻ tay Lâm Quân, đánh rớt con dao của ông ta xuống đất, sau đó chạy đi.
Âu Thần thấy cô làm vậy đã vọt lên trước, kéo cô ôm chặt vào người. Thật tốt, bảo bối của anh không sao cả.
Cô cũng vòng tay ôm thắt lưng của anh, giữa hai người không ai nói lời nào, yên lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp lấp đầy.
"Khuynh Thành, Khuynh Thành......là ba đã hại con. Lan nhi, cũng tại anh đã hại chết con của chúng ta." Lâm Quân vừa nói vừa đấm lên người, hai mắt cũng đỏ lên.
Mẫn Nguyệt buông Âu Thần ra, đứng một bên nhìn dáng vẻ của Lâm Quân hiện tại. Cô không có cảm giác thương cảm hay đồng tình, vì những việc làm của ông ta thì đây là những gì ông ta đáng phải nhận.
Lâm Quân la hét một hồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt oán độc hướng về phía Nam Cung Hạ.
"Nếu ông đã biết rõ mọi chuyện tại sao lại không nói với tôi, nếu tôi biết tôi cũng sẽ không......"
"Nói với ông? Để ông tiếp tục phá hoại cuộc đời con bé à? Năm đó trước khi chết dì Tĩnh Lan đã căn dặn tôi tuyệt đối không được nói chuyện này cho ông biết, bởi vì dì ấy hận ông."
Thân hình Lâm Quân lảo đảo lùi về sau, "Không thể nào, ông đang nói dối, Lan nhi sẽ không hận tôi, cô ấy rõ ràng yêu tôi."
"Phải, nhất định là ông đang nói dối, ông gạt tôi."
Lâm Quân lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, tay cầm con dao xông đến chỗ Nam Cung Hạ.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Hai tiếng súng vừa rồi phát ra cây súng trên tay Âu Thần, kèm theo đó là tiếng la hét của Lâm Quân.
Ông ta ôm hai chân đầy máu me, đau đớn không gì diễn tả được. Mẫn Nguyệt biết, e rằng đôi chân đó đã bị phế rồi. Cô còn chưa kịp nhìn kĩ Lâm Quân thì đã bị một bàn tay che lại.
Âu Thần che mắt cô, sau đó xoay đầu cô vào ngực mình, để cô không phải thấy cảnh tượng ghê rợn đó. Dù sao đối phương cũng là ông ngoại của Mẫn Nguyệt.
Mẫn Nguyệt đương nhiên biết suy nghĩ này của anh nên cô cũng không phản kháng, im lặng dựa vào người anh hít thở mùi hương quen thuộc khiến cô an tâm.
Khi đối diện với kẻ thù thì nét mặt của Âu Thần luôn luôn băng giá, anh chỉ khẽ liếc nhìn Lâm Quân, lạnh lùng nói: "Đưa ông ta đi đi!"
Lyly: Có vài lời muốn nhắc nhở mọi người một chút, hiện tại mình chỉ đang viết 1 truyện là MMCCE, vẫn chưa viết truyện mới. Truyện mới này e là năm sau mới có, nên mọi người có nhìn thấy truyện khác ghi tên tác giả trùng với tên mình thì k phải mình đâu nhé, truyện của ng khác đấy.