MÃNG HOANG KỶ
Tác Giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Chương 17: Mua kiếm
Dịch giả: cunilu
Biên tập: cunilu
Biên dịch:
Hai ngày sau.
Tại một bụi cỏ trong núi rừng sâu thẳm, một đội gồm toàn người mặc áo giáp màu đen đang vây quanh một đàn Xà Yêu.
"Gào " Đây là một con đại xà toàn thân màu đỏ tươi, phần bụng sáng bóng màu bạc, trên bụng có hai móng vuốt sắc bén đang uốn lượn, có bốn chân, một đôi mắt đỏ ngầu càng làm cho người khác thấy sợ. Có điều giờ phút này con đại xà đã bị vây khốn bởi một cái lưới lớn, mặc cho nó giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
"Ha ha ha." Nam tử mặc áo giáp màu lửa đỏ có chòm dâu dài cười lớn." Một con đại xà ngu xuẩn, đơn giản như vậy mà đã bị ta bắt sống. Các ngươi nhanh chóng buộc chặt nó vào."
"Vâng."
Mười mấy tên Hắc Giáp Vệ lập tức quăng những chiếc xích cực lớn như bay múa quanh con đại xà, trong phút chốc đã quấn quanh lấy nó. Con đại xà màu đỏ kia dù có dùng hết sức giãy dụa vặn vẹo vẫn chỉ là làm chuyện vô ích. Rất nhanh sau đó, nó đã bị tầng tầng xích khóa chặt thân lại làm cho đại xà muốn há mồm cũng không được.
"Thống lĩnh, nguồn gốc của đại xà này là gì vậy, tại sao nó lại có đến hai móng?" Một gã thanh niên Hắc Giáp Vệ đứng ở bên cạnh hiếu kỳ hỏi, hắn nghĩ mãi cũng không đoán ra được đây là loại thần thú nào.
Nam tử có chòm râu dài cười:"Xà vốn có tính dâm loạn, huyết mạch hỗn tạp đủ kiểu. Chỉ tính riêng các loại xà có được huyết mạch Thần Ma thì đã có trăm loại rồi, trong đó cũng có vài loại huyết mạch tương đối tinh khiết, tiếng tăm tương đối lớn thì mới có tên. Như con xà huyết mạch hỗn tạp này là loại thần thú dị chủng, cơ bản là không có tên."
"Hôm nay công tử luyện kiếm đang cần một ít yêu thú Hậu Thiên lợi hại, con đại xà này đúng là cần đó." Nam tử có chòm râu dài đánh giá con đại xà màu đỏ một chút thì gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn. "Mang về."
"Tuân lệnh."
Đám Hắc Giáp Vệ cùng đồng thanh.
Thống lĩnh bọn họ chính là tiễn thủ đứng đầu Kỷ tộc Tây phủ, cường giả Tiên Thiên sinh linh Mông Ngư! Mông Ngư chính là sư phụ nhập môn của công tử Kỷ Ninh. Không nghi ngờ y là người đứng về phía Phủ chủ Kỷ Dậu Dương, Kỷ Nhất Xuyên. Hơn nữa bình thường Mông Ngư cũng rất tự hào khi có đệ tử như Kỷ Ninh.
Mà việc công tử Kỷ Ninh chiến đấu với yêu thú để luyện kiếm đã sớm truyền ra ngoài.
Cứ ba này lại có một con yêu thú chết nên sẽ có lượng lớn yêu thú liên tiếp chết đi. Mà đám yêu thú đó đều được quân Hắc Giáp Vệ bắt sống mang về, đương nhiên việc này đã sớm truyền ra ngoài rồi.
"Kỷ Ninh, công tử sớm đạt được Hậu Thiên viên mãn, kiếm pháp Nhập Vi, Nhân Kiếm Hợp Nhất, lại tu luyện kiếm pháp cao cấp nhất của Kỷ tộc chúng ta. Có được như vậy thì việc giết chết yêu thú cấp Hậu Thiên viên mãn cũng đơn giản thôi."
"Nghe nói đến cả thần thú hậu thiên cũng bị giết đấy."
"Ngươi nên nhớ thân phận của công tử Kỷ Ninh. Người như vậy chắc chắn sẽ có thần binh sắc bén vô cùng. Có thần binh dùng với kiếm thuật đã đạt trình độ Nhập Vi . . . cho dù muốn giết thần thú Hậu Thiên viên mãn cùng không khó."
Trong quân đội Kỷ tộc Tây phủ chỉ chuyền cái bề ngoài mắt thường nhìn thấy.
Mà ngay cả một nhân vật cường thế như Kỷ Liệt ở Kỷ tộc Tây phủ cũng cho rằng tên tiểu tử Kỷ Ninh kia hẳn là nhờ thần binh mới có thể chém giết được thần thú thôi.
. . .
Trong lồng kín ở Long bảo. (bảo: những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh - thường dùng trong địa danh)
Một con thú đầu có vài vết đen đang nằm trên đất, da lông dày đặc trên người đã sớm rách ra thành từng đoạn vết thương dài, tiên huyết chảy đầy đất.
Kỷ Ninh thì đứng ở một bên nhíu mày trầm tư, thanh kiếm sắc trong tay bỗng nhiên biến mất. Hắn chỉ dùng nội kình để chiến đấu với yêu thú Hậu Thiên viên mãn, binh khí sử dụng cũng chỉ là loại kiếm tương đối không tệ mà thôi, căn bản không tính là thần binh. Dù gì thì thực lực đã mạnh như vậy rồi lại dùng thần binh thì một chút hiệu quả tôi luyện cũng không có.
"Kỷ Ninh!" Bên trên truyền đến một thanh âm.
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn lên. Ở phía trên khán đài kia đúng là phụ thân Kỷ Nhất Xuyên, điều này làm cho Kỷ Ninh kinh ngạc nói: "Phụ thân, sao người lại tới đây?"
Bởi vì cứ ba ngày hắn lại chiến đấu một lần trong Long bảo. Nên ngoại trừ lần đầu chiến đấu cùng Tiếu Nguyệt Lang còn lại mấy chục lần huyết chiến khác phụ thân đều không đến. . .
"Đến xem kiếm pháp của con như thế nào." Kỷ Nhất Xuyên nói. "Đã nhập cảnh chưa?"
"Chưa ạ." Kỷ Ninh lắc đầu. " Đa phần chiêu thức của 'Tích Thủy Kinh' cùng 'Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên' con chưa đạt được đến tiểu thành."
Trong 'Tích Thủy Kinh' có chín kiếm chiêu.
Trong 'Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên' có ba kiếm chiêu.
Những chiêu thức này đều thuộc vào loại đặc thù. . .Nếu luyện đến đỉnh điểm thấm sâu vào sẽ cảm nhận được cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, dẫn động được lực lượng của thiên địa. Những thứ đó gọi là 'Nhập cảnh'. Có điều cái này cũng không đại biểu cho việc đạt được cảnh giới đệ tam trọng 'Thiên Nhân Hợp Nhất'. Bởi vì kiếm pháp chính thức đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất là chỉ cần tùy lúc tùy chỗ một kiếm tùy ý dù chỉ là một đâm, một bổ cũng đã có thể dẫn động lực lượng thiên địa. Khi đạt được đến đó mới tình là đạt cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất!
Mà Nhập Cảnh cũng chỉ là chiêu thức đặc thù thi triển ra nhất thời đạt được Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.
Dựa theo lời phụ thân nói. . .
Nếu có thẻ Nhập Cảnh tức là kiếm pháp đã đạt tiểu thành.
Đến tận lúc đạt Thiên Nhân Hợp Nhất thì mới tính là kiếm pháp đại thành.
Tục truyền. . .
Ở phái trên Thiên Nhân Hợp Nhất còn có cấp độ cao thâm hơn. Như loại tuyệt đỉnh kiếm pháp 'Tích Thủy Kinh', 'Lôi Hỏa Kiếm Tàn Biên' đều do những tồn tại đạt cảnh giới cao hơn cả Thiên Nhân Hợp Nhất sáng tạo ra đó.
"Con tập luyện kiếm pháp cũng không cần tốn thời gian lo nghĩ." Kỷ Nhất Xuyên nói. "Hôm nay con hãy mang Xuân Thảo cùng Thu Diệp đi ra ngoài dạo chợi đi."
Kỷ Ninh gậy đầu: "Vâng, phụ thân."
Kỷ Ninh lập tức quay đầu đi dọc theo lối nhỏ đã mở ra để đi ra ngoài. Về phàn thi thể của những yêu thú này đều sẽ có người tới dọn dẹp.
*******
Tây Phủ Thành chính là một tòa thành rộng lợn có đến mấy chục vạn dân chúng.
"Công tử, chúng ta lâu lắm rồi mới đi dạo đó." Hai cô hầu gái Xuân Thảo cùng Thu Diệp đi theo bên cạnh lộ ra vẻ rất vui mừng.
Kỷ Ninh mỉm cười bước đi trên đường. Đây là con đường phồn vinh rộng lớn nhất ở Tây Phủ Thành, tất cả mọi việc buôn bán đều diễn ra ở đây. Con đường vốn rộng hơn mười trượng nhưng do người buôn bán hai bên lấn chiếm nên lối đi cũng chỉ còn rộng khoảng bảy tám trượng mà thôi.
"Mọi người nhìn xem nữ nhân này đi, cơ thể đầy đặn, bờ mông rất lớn, rất có khả năng sinh đẻ. Mười cái sừng dê một cô."
"Những nam nhân này đều là những chiến sĩ tốt, có thể nâng được ngàn cân. Chỉ cần năm lượng vào là có thể mua một nam nhân tặng thêm một đứa bé."
Một gã đầu trọc mặc áo da thú đang cao giọng rao bán, xung quanh hắn còn có hơn chục tên tráng hán canh chừng đám nô lệ ăn mặc rách rưới bẩn thỉu. Tất cả bọn họ đều mang con mắt như trông mong ở xung quanh, cầu mong có thể gặp được chủ nhân tốt mua bọn chúng đem về. Những người đầy tớ này trên đầu đều cắm Thảo Tiêu.( Thảo Tiêu: Ký hiệu cỏ)
Người bị cắm Thảo Tiêu tức là nô lệ bán đi đó.
. . .
Vừa đi vừa nhìn.
Bên cạnh đường đi là những chỗ bán nô lệ, bán da thú, bán binh khí, bán dã thú, bán yêu thú. . .đủ loại. Thậm chí còn có chỗ bán cả sách trân quý, độc dược thảo dược, bí tịch pháp môn, thương thảo giá cả một chút đều có thể mua lấy.
"Bộ lạc của chúng ta phải đánh đổi tính mạng của trăm chiến sĩ mới có thể lấy được thần binh trân quý này. Lại phải đi qua núi rừng hoang dã, trải qua bao gian khổ mới có thể đến Tây Phủ Thành. Tất cả chính là vì bán thần binh trân quý này! Một vài thương nhân đi qua bộ lạc của chúng ta đã chấp nhận trả ba mươi khối Thú Đầu Kim nhưng chúng ta vẫn không chấp nhận. Ngươi trả mười khối Thú Đầu Kim là quá ít, ít nhất phải một trăm khối Thú Đầu Kim!" Một giọng nói sang sảng vang lên từ bên cạnh.
Kỷ Ninh hiếu kỳ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy có vài chục người đang xúm quanh một quầy hàng, trong quầy hàng có ba gã đàn ông lực lưỡng da ngăm đen. Một gã trong đám tay có con rắn đen quấn quanh hô liên tục: "Một trăm khối Thú Đầu Kim, có thể mượn một trăm khối Thú Đầu Kim đó."
'Đúng là tham quá đấy."
"Như vậy mà cũng dám bán một trăm khối Thú Đầu Kim." Xuân Thảo nói thầm cùng Thu Diệp.
Kỷ Ninh cũng kinh ngạc, tiêu chuẩn bình thường chỉ có tầm chục khối Thú Đầu Kim, một trăm khối tương đương với một ngàn cân hoàng kim. Mặc dù đối với công tử Kỷ tộc thì không đáng nhắc tới nhưng đối với những người bình thường ở bộ lạc thì lại là một khoản lớn.
"Chỉ là một binh khí sắc bén."
"Lại không phải đúng là pháp bảo hoàn hả. Pháp bảo đã tổn hại thế này chỉ có thể làm binh khí mà thôi.
"Hai mươi Thú Đầu Kim, giá tối đa ta có thể trả là hai mươi Thú Đầu Kim. Bán thì ta mua!"
Có người lại ra giá.
"Một trăm Thú Đầu Kim." Gã đàn ông có con rắn đen cắn chặt mồm không mở ra được. Hai gã đàn ông bên cạnh hắn thì lại cẩn thận nhìn chăm chú lên đám người trước mặt vì e sợ có ai định cướp bảo bối của bọn hắn. Vì kiện bảo bối này mà bộ lạc của bọn họ đã chết không ít người đó là còn chưa kể số người chết trên đường xuyên qua rừng rậm, hoang nguyên để đến Tây Phủ Thành. Vì thế nên bảo vật này nhất định phải bán giá cao.
Sau khi bán đi có thể mua một ít nô lệ, các loại đao kiếm, cung tiễn độc vật. . . tốt hơn. Nhờ đó thực lực của bộ lạc có thể tăng lên nhiều.
"Cho ta xem xem." Kỷ Ninh đứng ở phía sau đám người, liếc mắt nhìn qua gã đàn ông có con rắn đang ôm thần binh, tiến lên phía trước nói.
Những người xung quanh quay đầu nhìn lại.
"Công tử."
"Công tử."
"Đây là công tử Kỷ tộc? Con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm?"
Lập tức có mấy người trong đám liền cung kính khiêm nhường lui về sau. Người có thể ra giá cao thế này đều không bình thường, mà Kỷ Ninh từ mấy năm trước ngày nào đều cùng Bạch Thủy Trạch đi ra ngoại thành luyện tên, ra vào thành như thế thì tự nhiên mọi người sẽ biết địa vị công tử Kỷ tộc. Những người khác không biết Kỷ Ninh thì vừa nghe thấy mọi người xì xầm cũng đã biết luôn rồi.
Gã có con rắn đen thấy những người khác né sang một bên, lại nghe đến "Công tử Kỷ tộc, con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm" thì lập tức sợ tới run người. Sinh hoạt ở lãnh địa của Kỷ tộc Tây phủ thì người nào không biết người trong truyền thuyết 'Tích Thủy Kiếm. Đó chính là cường giả đứng đầu cả vùng đấy Kỷ tộc Tây phủ này, tồn tại như một vị thần.
Thiếu niên trước mắt là con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm?
"Cho ta xem cái." Kỷ Ninh nói.
"Công tử tôn kính, mời người xem." Gã có con rắn đen liền cung kính nhấc thần binh bằng hai tay lên. Hai gã phía sau hắn đều có chút lo lắng, sợ người thiếu niên có địa vị rất cao ở trước mắt này cưỡng đoạt bảo vật của bọn họ. Ở bộ lạc của bọn họ, chuyện những kẻ có thực lực, địa vị mạnh một phương đi cướp bảo vật thường diễn ra. Tuy tại Tây Phủ Thành cấm cưỡng đoạt vì không ai dám động vào Kỷ tộc, nhưng mọi ngươi đều nói thiếu niên trước mặt là công tử Kỷ tộc sao, lại còn là con trai độc nhất của Tích Thủy Kiếm đấy!
Kỷ Ninh đón lấy, tay hơn năng lên một chút. Đây là một thanh kiếm đen như mực, vỏ kiếm dày có vẻ giản dị. Cẩn thận quan sát có thể phát hiện tuy chỉ là một vỏ kiếm nhưng có tới ba thanh kiếm cắm ở bên trong.
"Một vỏ ba kiếm?" Kỷ Ninh kinh ngạc rút kiếm ra.
Xùy!
Hắn cùng lúc rút ra ba thanh kiếm, thân kiếm hiện ra hàn ý, mặt ngoài mờ ảo hiện lên hoa văn cổ xưa bị đứt đoạn.
"Đáng tiếc." Kỷ Ninh lắc đầu thở dài. Trong phủ hắn đã từng nhìn qua rất nhiều bảo vật, xem đường vân huyền ảo phát ra khí tức liền hiểu ngay vật này trước kia là pháp bảo, lúc trước chắc là được tu sĩ dùng ba thanh kiếm phá không cùng công kích. Nhưng những đường vân bị đứt đoạn kia nói lên tình trạng của pháp bảo này đã bị hư hại rất nghiêm trọng, chỉ có thể dùng làm binh khí.
"Xùy" Kỷ Ninh dùng ngón tay vuốt một cái lên lưỡi kiếm.
"Coi chừng, nó rất sắc đấy." Gã có con rắn hoảng sợ hô lên. Thần binh này cắt đá như cắt đậu hũ đấy.
Kỷ Ninh cảm thấy da ngón tay hơi rung lên thì không khỏi kinh hãi: "Ta có Kim Thần Y hộ thể, nó dung nhập từng tấc một trên da. Vậy mà mới tùy ý vuốt một cái. . .đã lay động Kim Thần Y, nếu như ta dùng sức ấn một cái thì chỉ sợ sẽ đâm rách Kim Thần Y mất. Mỗi ngày trên đường đi luyện tiễn thuật ta đều tiện thể đi dạo qua những chỗ bày bán binh khí tốt nhưng chưa bao giờ phát hiện được thần binh nào sắc bén cỡ này."
Như những người khác thì chỉ biết đây là binh khí rất sắc bén chứ cũng chả biết là sắc bén đến cỡ nào. Mà Kỷ Ninh lại có thể nhận thấy. . .đến cả Kim Thần Y cũng khó ngăn cản được thần binh này.
"Ta muốn mua binh khí này." Kỷ Ninh nhìn vào gã có con rắn đen.
Gã đó vừa vui lại vừa sợ liền nói: "Công tử, bộ lạc của chúng ta vì binh khí này. . ." Trước mặt hắn là thiến niên có địa vị cực cao mà thực lực của hắn không thể với tới nên căn bản không dám to mồm ra giá.