Mãng Hoang Kỷ

Chương 178: Chương 40 - Quyển 7:


trước sau

Chương 40: Một chém kia

Trong Luận Đạo Điện, ánh mắt của các vị sư huynh sư tỷ bắt đầu chuyển hết về một vài người. Bởi vì 'Độc Huyết sư huynh' đã tính là một người lợi hại trong nhóm Vạn Tượng chân nhân rồi. Vậy mà cũng bị Kỷ Ninh đánh bại. Như vậy nếu muốn giải quyết Kỷ Ninh thì phải có một người lợi hại hơn nằm trong số ít

Tính sơ qua thì cũng chỉ có khoảng mười người đệ tử là có nhiều tầng Đạo Chi Vực Cảnh.

"Một khi đã như vậy thì ta sẽ tới đón thực lực của Kỷ Ninh sư đệ ngươi." Có một gã nam tử áo trắng đứng bên cạnh Hỏa Thánh sư huynh cười nhạt bước ra. "Bắc Sơn Huyền Thang?"

"Huyền Thang sư huynh cũng ra tay sao? 'Ngũ Khí Đại Cầm Nã' của Huyền Thang sư huynh có uy lực cực kỳ kinh người, mạnh hơn Độc Huyết sư huynh rất nhiều."

"Phải cỡ Huyền Thang sư huynh ra tay thì mới có thể thắng được." Trong lúc nhất thời, tiếng bàn tán vang lên rộn ràng.

Bắc Sơn Huyền Thang cũng được coi như là một đệ tử nổi bật trong hàng ngũ Vạn Tượng chân nhân thuộc Hắc Bạch Học cung. Đương nhiên nếu là chiến đấu thật sự thì đệ tử Thần Ma luyện thể còn mạnh hơn nữa. Những người có chiến lực ngập trời như 'Huyết Ảnh sư huynh'. Nếu chiến đấu thật sự thì dòng Thần Ma luyện thể đã có ưu thế lớn về thân thể của mình rồi.

Dù sao Bắc Sơn Huyền Thang là người dòng luyện khí, mà cảnh giới thì cũng tính là một trong những kẻ đứng đầu ở cảnh giới nhiều tầng Đạo Chi Vực Cảnh, hơn hẳn đám người như Độc Huyết sư huynh. "Bắc Sơn Huyền Thang?" Kỷ Ninh nhìn người mới tới này. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra người này chính là Bắc Sơn Huyền Thang mà mình gặp được khi mới tới Hắc Bạch Học cung lần đầu. Lúc đó tên Bắc Sơn Huyền Thang này còn không thèm để hắn vào mắt. "Bách Vi huynh từng nói tên Bắc Sơn Huyền Thang này là con rắn khoác da dê. Hiện tại xem ra cũng chuẩn bị mặc bộ áo da dê ấy ra cho ta xem rồi đây."

Bắc Sơn Huyền Thang mỉm cười, bước đi nhẹ nhàng. Cả người mặc áo trắng bay đi nhẹ nhàng.

Đúng là rất có phong độ, hơn nữa còn làm cho người xem cảm thấy có chút gì đó thoải mái. Rất nhanh.

Bắc Sơn Huyền Thang đã đi ra từ phòng bên với một con khôi lỗi. Hắn nhón chân một cái liền bay thẳng lên trên cột đá. Con khôi lỗi kia cũng nhảy xuống sân.

"Kỷ Ninh sư đệ." Bắc Sơn Huyền Thang đứng trên cột đá nhìn về phía xa, cười nói. "Lúc trước với lần này gặp lại thật làm cho ta cảm thấy bất ngờ. Ta không ngờ rằng sư đệ ngươi luận đạo lại có thể biến ảo như vậy. Thật thần kỳ."

"Không ngờ lại có thể được đánh một trận với sư huynh, sư đệ cảm thấy thế sự biến ảo cũng thật vô cùng." Kỷ Ninh cũng đáp.

Bắc Sơn Huyền Thang gật đầu nhẹ nhưng chiến ý lại hiện lên rõ ràng trong mắt. Bởi vì có xuất thân ở một chi nhánh xa xôi của An Thiền Bắc Sơn tộc, cho nên hắn luôn xem thường những tên đệ tử dòng dõi được các bậc cha chú bao che. Vì thế nên hắn đã sớm quẳng Kỷ Ninh về phe 'Bắc Sơn Bách Vi'. Mà lúc trước Kỷ Ninh lại thắng liên tục như vậy làm cho lòng hắn càng thêm khó chịu. "Đúng là có thiên tư. Nhưng thắng tới giờ cũng đủ rồi đấy." Bắc Sơn Huyền Thang thầm nghĩ.

Bỗng nhiên

Từ đám đông sư huynh sư tỷ đứng trong Luận Đạo Điện, một gã nam tử áo trắng đầu bạc mở miệng: Kỷ Ninh sư đệ." Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy thì liền chắp tay nói: "Huyết Ảnh sư huynh."

Tuy Huyết Ảnh sư huynh có yếu chút về luận đạo nhưng nếu tính về chiến đấu mặt đối mặt thì lại được sếp vào hạng đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba.

"Sư đệ lần này đã thắng liên tiếp ba Tử Phủ tu sĩ rồi lại thêm cả ta, Bạch Tuyết và Độc Huyết. Bây giờ đánh với Bắc Sơn Huyền Thang ta cảm thấy thật sự khâm phục. Huyền Thang sư đệ có cảnh giới ngộ Đạo cực cao mà Kỷ Ninh sư đệ ngươi lại có thiên tư trác tuyệt. Ai thắng ai thua còn khó đoán. Ta nguyện bỏ ra một bảo vật để làm tăng thêm niềm vui chiến thắng. Chỉ cần Kỷ Ninh sư đệ thắng được Huyền Thang sư đệ thì ta sẽ lập tức đưa bảo vật này cho sư đệ ngươi."

Lời vừa dứt.

Xung quanh trở nên xôn xao. Huyết Ảnh sư huynh nói như vậy thì rõ ràng là hơi 'làm giảm' mặt mũi của Bắc Sơn Huyền Thang, hơn nữa rõ ràng là tỏ ý muốn gần gũi với Kỷ Ninh. "Hừ." Bắc Sơn Huyền Thang hơi thầm bực bội. Nhưng vị Huyết Ảnh sư huynh này lại là một trong những kẻ không nên động vào ở hàng ngũ đệ tử đời thứ bao. Vì thế nên hắn vẫn chỉ hơi mỉm cười.

"Thế này thì thật khó quá." Kỷ Ninh liền nói.

"Không cần phải khiêm tốn." Huyết Ảnh sư huynh nói. "Bảo vật này chính là pháp bảo nhân giai, lại không hữu dụng với ta lắm. May mắn trong một lần chấp hành nhiệm vụ Ứng Long Vệ tiến vào trong tiên phủ, ta tiện tay lấy được một bộ kiếm trận. Ta thấy sư đệ giỏi điều khiển phi kiếm, hơn nữa lại có thể điều khiển được nhiều .Ta đây lại vừa hay có một bộ kiếm trận phi kiếm tên là Thiên Cương Địa Sát kiếm trận, gồm có một trăm lẻ tám lưỡi phi kiếm. Nó với ta vô dụng nhưng lại rất hữu dụng với sư đệ. Còn có được hay không thì phải xem thực lực của sư đệ trong trận chiến tới thế nào đã."

Huyết Ảnh sư huynh áo trắng đầu bạc mỉm cười. Hắn thật sự rất xem trọng Kỷ Ninh.

Lúc trước, hắn là người đầu tiên trong hàng ngũ đệ tử Vạn Tượng chân nhân ra tay. Thật ra chỉ là thả con săn sắt bắt con cá rô mà thôi. Hắn thường xuyên phải đánh những trận chiến sống còn nên có được cảm giác cực kỳ nhạy bén. Hắn có thể lờ mờ cảm nhận ra lúc này vị sư đệ Kỷ Ninh ở phía xa xa kia như một thanh kiếm. Hắn hiểu được, người sư đệ này sau này sẽ có tiền đồ cực kỳ lớn. Bỏ ra bộ phi kiếm này

Tuy nói thắng thì mới tặng. Nhưng cho dù Kỷ Ninh thua thì Huyết Ảnh sư huynh vẫn có thể tìm cớ để đưa cho Kỷ Ninh. Kể từ đó hai người sẽ có quan hệ gần gũi hơn rất nhiều.

"Sư đệ sẽ cố hết sức." Kỷ Ninh nói. Thật sự thì đại trận phi kiếm này làm sao lại vô dụng với Huyết Ảnh sư huynh được. Hắn hoàn toàn có thể tới Thiên Bảo Sơn đổi lấy ít thẻ nguyên dịch. Cơ bản ở đây chính là vị sư huynh này đang muốn tới gần mà thôi.

"Tên nhóc Huyết Ảnh kia lại là người đầu tiên tới làm quen với đệ tử của ngươi." Lão già lùn cầm hồ lô rượu, vừa uống vừa nhàn nhã nói.

Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ: "Huyết Ảnh cũng là một tuấn kiệt trong đệ tử đời thứ ba."

"Đứng bên đê tử của ngươi thì mới thành tuấn kiệt thôi." Lão già lùn trợn mắt bĩu môi nói. "Có điều, nói thật ra. Tuy tên nhỏ Huyết Ảnh này có ngộ Đạo hơi chậm một chút nhưng cũng vẫn bước đi rất vững chái. Đặc biết là khả năng chịu khổ cực giỏi của hắn. Công pháp 'Huyết Ảnh Bất Diệt Thể' là một trong những pháp môn Thần Ma luyện thể tu luyện thống khổ nhất. Nhưng nếu tu luyện được thì sẽ trở nên cực kỳ kì dị, có được uy lực kinh người. Hơn nữa tên nhỏ Huyết Ảnh này thường xuyên đi làm một vài nhiệm vụ nguy hiểm cho Ứng Long Vệ. Với tính chất đặc thù của Huyết Ảnh Bất Diệt Thể, hắn đi qua đi lại giữa cái sống và cái chết. Thực lực càng ngày càng tăng nhanh. Thần thông của hắn cũng càng thêm lợi hại.Khi mới gia nhập môn phái thì hắn cũng chỉ bình thường. Nhưng bây giờ lại được xếp vào hàng đầu trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba. Ta đồ rằng thêm vài trăm năm nữa, thậm chí hắn còn có thể trở thành một trong những người mạnh nhất ở Hắc Bạch Học cung này."

"Tại sao lại coi trọng hắn như vậy?" Điện Tài tiên nhan hơi kinh ngạc.

"Cho dụ ngộ đạo rất quan trọng, nhưng đạo tâm còn quan trọng hơn nhiều." Lão già lùn cảm khái nói khẽ. "Ngươi cứ gặp nhiều rồi sẽ hiểu." "Ừ." Điện Tài tiên nhân nhìn thật kỹ Huyết Ảnh kia.

"Giao chiến rồi." Ánh mắt của lão già lùn sáng lên, nhìn về nơi giao chiến ở xa xa. Kỷ Ninh cùng Bắc Sơn Huyền Thang đã bắt đầu điều khiển khôi lỗi giao chiến. "Điện Tài sư đệ. Ngươi đoán xem ai sẽ thắng đây? Theo ta thấy, mặc dù tên đệ tử của ngươi đã ngộ ra chiêu thứ nhất 'Tam Xích Kiếm', nhưng một chiêu này chỉ mới làm sáng tỏ kiếm tâm của hắn mà thôi!"

"Không ai biết được kiếm tâm của hắn thế nào. Vì thế nên chiêu thức ngộ ra có uy lực tầm cỡ ra sao cũng khó đoán nổi. Mà Ngũ Khí Đại Cầm Nã của Bắc Sơn Huyền Thang kia lại mạnh hơn tên Độc Huyết kia nhiều." Lão già nhìn Điện Tài tiên nhân với vẻ mong chờ Điện Tài tiên nhân lộ ra sự lo lắng.

Nhưng Điện Tài vẫn trước sau như một duy trì vẻ mặt nghiêm nghị: "Cứ xem rồi sẽ biết kiếm tâm của hắn thế nào."

"Chà." Lão già lùn mở miệng trả lời, lắc đầu cảm khái. "Ái chà chà, tên đệ tử của ngươi đang ở thế dưới. Có vẻ nguy hiểm đây."

Ở ngoài đại trận phong cấm, tất cả người xem đều nín thở.

"Không biết Kỷ Ninh sư đệ kia có còn gây ra kỳ tích nữa không đây." Hỏa Thánh sư huynh híp mắt lại

"Dường như kiếm quang của hắn đã không gia tăng uy lực nữa rồi. Xem ra hắn đã ngừng ngộ kiếm rồi?" Thiến niên ục ịch nhếch nhác lại nhíu mày nhìn. "Nếu đã dừng lại thì trận chiến này cũng khó đoán đây."

"Sư tỷ, Kỷ Ninh sư đệ có thể thắng không?" Cửu Liên sư tỷ đứng bên hỏi.

Thiếu nữ đồ đen Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi cũng chỉ yên lặng nhìn không nói lời nào.

"Thắng, thắng, thắng." Mộc Tử Sóc đứng ở một góc cùng với Đông Lâm sư tỷ. Hắn nắm chặt tay giơ lên, ánh mắt thì tròn xoe.

Trong đại trận phong cấm.

Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên cột đá. Tuy bị hoàn toàn rơi vào thế dưới. Nhưng đối mặt với 'Ngũ Khí Đại Cầm Nã', chín đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm vẫn có thể dùng hết sức để phản kháng. Nhưng nếu cứ tiếp tục tình hình này thì e rằng qua mấy lần giao chiến nữa, đám Tam Tài Liên Hoa Kiếm sẽ phải tan vỡ mất.

Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh.

Không hề bối rối tí nào. Điều này làm cho Bắc Sơn Huyền Thang ngồi đối diện phải lạnh lùng cười: "Không tệ lắm, ngươi phải thua rồi."

"Thật tự tại! Thật tiêu dao!"

"Đến cả vận mệnh cũng phải gạt sang một bên!"

Bỗng nhiên trong đôi mắt của Kỷ Ninh phát ra một luồng kiếm ý đáng sợ. Cả người cũng tỏa ra kiếm ý làm người khác phải sợ hãi.

"Chiêu thứ nhất Tam Xích Kiếm: Kiếm Tâm Thông Minh!" Đôi mắt của Kỷ Ninh nhìn vào một chỗ. Lập tức vù vù vù.Toàn bộ phi kiếm sau lưng Thiên Kiếm khôi lỗi cùng bay ra, kiếm sau nối kiếm trước. Có tổng cộng khoảng một ngàn phi kiếm. Trên không trung chi chít toàn phi kiếm. Toàn bộ người đứng xem phải kinh ngạc. Nhiều phi kiếm như vậy để làm gì đây?

Hơn một ngàn phi kiếm cùng quay về hướng Ngũ Khí Đại Cầm Nã Thủ.

"Chém!"

Kỷ Ninh đột nhiên hét lên một tiếng! Trong nháy mắt, từng đóa sen nở rộ xung quanh hơn một ngàn phi kiếm. Đồng thời tất cả đều chém về phía trước. Trong lúc nhất thời hơn một ngàn phi kiếm đều biến thành kiếm quang khổng lồ, mang uy thế không thể địch nổi chém tới trước!

Nhát chém này! Ẩn chứa ý chí kiếm tâm không thể địch nổi!

Kiếp trước Kỷ Ninh sống vào thời đại tin tức bùng nổ trên Trái Đất. Nên hắn hiểu được cái gì gọi là vào cõi hồng trần, thoát khỏi hồng trần. Những tin tức nhiễu loạn kia sinh ra tạp niệm. So với những tạp niệm ở thời đại hoang sơ này thì khủng khiếp hơn nhiều. Những cuộc gặp gỡ, sinh tử ly biệt, tình thân ấm áp ở kiếp này làm tâm của Kỷ Ninh dần dần trở nên sáng tỏ.

Mỗi người, nếu như được sinh sống ở một nơi yên vui ấm áp, thì có lẽ có thể giữ được tâm hồn thuần khiết sáng tỏ. Nhưng cái tâm sáng ấy lại rất yếu ớt, một khi gặp phải cám dỗ là sẽ suy sụp ngay, thậm chí còn có thể sụp đổ hoàn toàn.

Nhưng kiếp trước, Kỷ Ninh đã từng được biết tới quá nhiều tin tức, lại trong cảnh bị bệnh tật tra tấn nhìn những người khác tự do tự tại tung tăng trên đường, đọc sách yêu đương. Đây thật sự là một sự đau khổ tra tấn.

Nhưng cái tâm trải qua chốn hồng trần vẩn đục kia lại được tình thân ấm áp ở kiếp này tẩy rửa dần dần. Bây giờ đã trở thành cực kỳ kiên cố, không thể phá vỡ nổi!

Có thể đứng sừng sững trên đỉnh cao là đã đáng quý lắm rồi, nhưng lại có thể vào bùn mà không hôi tanh mùi bùn thì lại càng đáng quý hơn! "Đây chính là chiêu thứ nhất 'Tam Xích Kiếm' của ta!"

"Chém!"
"Chém!"

"Chém!" Kỷ Ninh hét to ba tiếng Chém. Kiếm quang trong mắt lóe lên tới mức dùng mắt thường cũng có thể thấy được. Một kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ, một kiếm ý ẩn chứa ý chí không thể cưỡng lại được làm cho hai vị tiên nhân ở xa xa phải lộ vẻ sững sờ.

Uỳnh! ! ! Hơn một ngàn phi kiếm cùng chém! Tất cả gộp lại thành một kiếm quang khổng lồ chém về phía trước!

Tuy Ngũ Khí Đại Cầm Nã Thủ có uy lực ngập trời nhưng chỉ sau một tiếng ầm ầm là đã tan thành mây khói rồi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!