Tối thứ Sáu, ngày 13 tháng 11 năm 2029 Nhà hát Kinh kịch Thiên Vận, Bắc Kinh
Tiếng trống trận dồn dập, tiếng thanh la sắc lẹm vang vọng khắp khán phòng cổ kính của Nhà hát Thiên Vận. Trên sân khấu tráng lệ, "Bá Vương" Hạng Vũ, do thần đồng Lý Minh thủ vai, đang thực hiện những vũ đạo uyển chuyển nhưng đầy uy lực cuối cùng trước khi đối mặt với kết cục bi thảm. Lớp hóa trang lộng lẫy, bộ giáp uy nghi và giọng hát cao vút, đầy nội lực của cậu ta đã hoàn toàn chinh phục khán giả.
"Tuyệt đỉnh! Đúng là 'Linh Đồng' có khác!" Ông nội của Tiểu Bằng thì thầm đầy thán phục, đôi mắt già nua ánh lên niềm vui sướng. Ông là một người hâm mộ Kinh kịch cuồng nhiệt, và chuyến đi đến Bắc Kinh lần này chính là để xem bằng được Lý Minh diễn vai Hạng Vũ.
Lâm An ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát. Cậu không hiểu hết những điển tích hay kỹ thuật biểu diễn phức tạp, nhưng cậu cảm nhận được sức mạnh và vẻ đẹp bi tráng của vở kịch. Cậu cũng quan sát cả Lý Minh. Chàng trai trẻ này, dù mới chỉ ngoài hai mươi, đã toát ra một khí chất ngôi sao đặc biệt, một sự tự tin gần như kiêu ngạo.
Trước đó vào buổi chiều, nhờ mối quan hệ của ông nội Tiểu Bằng với nghệ sĩ lão thành Tôn lão sư trong đoàn, họ đã có dịp hiếm hoi được vào tham quan khu vực hậu trường. Không khí ở đó hoàn toàn khác biệt. Căng thẳng, gấp gáp và đầy những quy tắc ngầm. Lâm An đã thoáng thấy Lý Minh đang lớn tiếng tranh cãi với một diễn viên lớn tuổi hơn về thứ tự xuất hiện. Cậu cũng thấy một nữ diễn viên trẻ tuổi, người đóng vai Ngu Cơ, đang khóc thầm trong một góc sau khi bị Lý Minh mắng vì lỡ làm rơi một đạo cụ. Quyền lực của "thần đồng" này trong đoàn kịch dường như là tuyệt đối.
Vở kịch kết thúc trong những tràng pháo tay như sấm dậy. Lý Minh, trong trang phục Hạng Vũ, bước ra sân khấu cúi chào, gương mặt sau lớp hóa trang không giấu nổi vẻ tự mãn.
Sau buổi diễn, ông nội Tiểu Bằng muốn vào hậu trường để chào người bạn cũ Tôn lão sư. Lâm An và Tiểu Bằng đi cùng. Không khí hậu trường giờ đã bớt căng thẳng hơn, các diễn viên đang tẩy trang, thay đồ, nói cười vui vẻ.
Họ đi ngang qua phòng hóa trang riêng của Lý Minh, một căn phòng nhỏ nhưng là đặc quyền chỉ dành cho ngôi sao số một. Cánh cửa hé mở. Họ nghe thấy tiếng Lý Minh đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng điệu khá gay gắt. "...Tôi không quan tâm ông ta nói gì! Vai diễn đó phải là của tôi!... Đừng đe dọa tôi! Tôi biết quá nhiều bí mật của cái đoàn kịch này đấy..."
Cuộc nói chuyện đột ngột kết thúc. Cánh cửa phòng đóng sầm lại và tiếng chốt cài vang lên từ bên trong.
"Thằng bé này tài thì có tài thật," Tôn lão sư, người vừa bước tới, thở dài. "Nhưng tính cách thì... đúng là một tai họa."
Họ nói chuyện thêm một lát rồi ra về. Khi đi ngang qua phòng Lý Minh lần nữa, cánh cửa vẫn đóng chặt, im lìm.
Sáng hôm sau, cả đoàn kịch Thiên Vận và giới hâm mộ Kinh kịch Bắc Kinh chấn động. "Linh Đồng" Lý Minh được phát hiện đã chết trong phòng hóa trang của mình. Cửa phòng vẫn khóa chốt từ bên trong. Cậu ta ngồi trước gương, vẫn mặc nguyên bộ trang phục Hạng Vũ, lớp hóa trang cầu kỳ vẫn còn nguyên vẹn. Trông cậu ta như chỉ đang nghỉ ngơi sau một đêm diễn mệt mỏi.
Nhưng cậu ta đã không bao giờ tỉnh lại nữa. Và trên bàn trang điểm, bên cạnh những chiếc mặt nạ quen thuộc của Hạng Vũ, người ta tìm thấy một chiếc mặt nạ trắng trơn, lạnh lẽo và ma quái, thứ mà không ai trong đoàn kịch từng nhìn thấy trước đây.