Chương 101: (¯`•._) Đàm Giảo (14.2)
Chị ta không biết Ô Ngộ: "Hai người là?"
Ô Ngộ: "Xin chào, tôi là học sinh của giáo sư Trần, tới thăm thầy và cô ạ."
Trần Bảo Châu hơi sửng sốt.
Trong lòng tôi giật mình, còn chưa kịp nghĩ gì, chị ta đã mỉm cười, dáng vẻ hiền lành: "Vậy... Hai người vào đi, tôi đi báo cho anh tôi."
Tôi liếc Ô Ngộ, đi theo sau chị ta vào.
Ở cửa ra vào thấy ngay Trần Như Anh, lúc này cô ta đã tháo khẩu trang, ϲởí áօ khoác lông, chỉ mặc áo lông cừu và váy, lộ ra dáng người thướt tha. Tuy cả người hơi gầy, mặt nhọn hoắt, nhưng cười tươi như hoa, ánh mắt toả sáng nhìn Ô Ngộ.
"A Ngộ! Chị Đàm, hai người tới rồi!" Cô ta vui mừng gọi.
Ô Ngộ khẽ gật đầu với cô ta, tôi cũng cười.
Đột nhiên nhận ra nghe cô ta gọi A Ngộ khiến tôi không thoải mái chút nào.
Chúng tôi đi vào phòng khách. Trong này trang trí kiểu Trung Hoa cổ điển, đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ lim, chạm khắc ô vuông, u tĩnh, rộng rãi. Phòng khách này phải chiếm diện tích hơn nửa ngôi nhà của tôi. Trần cũng rất cao, cho dù ở trong nhà cũng vô cùng thoáng đãng.
Giáo sư Trần và Phùng Yên đều ở đó, có lẽ là đã nghe Trần Như Anh nói nên chờ. Bên cạnh bọn họ còn có một cô gái trẻ tuổi xa lạ.
Lần đầu gặp giáo sư Trần, ông ấy giống y như trong tưởng tượng của tôi về người đức cao vọng trọng. Quả thực giống như một tiêu bản, dáng người trung bình, chiếc trán rộng, mắt kính dày và nụ cười hiền lành, bộ quần áo mộc mạc và dáng người hơi mập, nhìn ra ông phải lớn hơn Phùng Yên ít nhất bảy tám tuổi, nhìn chả giống vợ chồng gì khi ở bên Phùng Yên mảnh khảnh, nhưng Phùng Yên có khí chất đoan trang nên nhìn hai người cũng khá tương xứng.
Trước kia Ô Ngộ từng nói, tên đầy đủ của giáo sư Trần là Trần Lương Kiệt, trước tiên ông hỏi han ân cần Ô Ngộ mấy câu, sau đó cười nhìn tôi: "Cô này là?"
Ô Ngộ đáp: "Đây là bạn của em, Đàm Giảo là một tác giả. Em đưa cô ấy đến chào hỏi, mong là không làm phiền giáo sư."
Tôi cũng cười nói: "Em chào giáo sư, cô ạ. Em là Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng. Nghe Ô Ngộ nói muốn tới thăm giáo sư anh ấy kính trọng nhất, nên em cũng mặt dày đến chiêm ngưỡng phong độ tư thái, mong thầy đừng để ý."
Giáo sư Trần hơi giật mình, bật cười: "Đừng ngại, người đến đều là khách, vô cùng hoan nghênh. Em còn là một tác giá, sáng tác loại sách gì thế?"
Tôi sờ mũi: "Chỉ là viết về chút tình yêu của nữ giới, không đáng nhắc tới đâu ạ."
Phùng Yên cũng cười, nói: "Có thể sáng tác chứng tỏ là rất giỏi, còn khiêm tốn như vậy, coi như không tệ." Trần Như Anh cũng ở bên cạnh cười, nhưng tôi cảm thấy đó là nụ cười giả tạo.
Còn nữa tôi cũng cảm nhận được ánh mắt của Ô Ngộ chiếu vào người, tôi không nhìn anh, nghĩ thầm, nhìn thấy chưa, người phụ nữ như em cũng thể cầm lên, lấy ra ở bất cứ đâu đấy.
Mọi người ngồi xuống uống trà một lát, giáo sư Trần hỏi: "Ô Ngộ… em vẫn chưa quay về trường sao?" Ngụ ý ám chỉ vụ thảm án ở nhà họ Ô.
Ô Ngộ bình tĩnh đáp: "Chưa ạ."
Giáo sư Trần thở dài, vỗ vai anh: "Em cũng chả dễ dàng gì, nhưng chuyện kia đã qua nửa năm rồi... Em cũng phải suy nghĩ cho tương lai của bản thân, đừng lãng phí cuộc sống như vậy, còn nhiều điều tốt đẹp..."