Chương 155: (¯`•._) Ô Ngộ (19.4)
Trần Như Anh... cô ta có đủ tập tính và năng lực của loài côn trùng nào đó, luôn cất giữ bí mật của mình trong bóng tôi. Cho nên trong hai ngày chúng tôi tới đây cô ta đều dùng lý do bị cảm đeo khẩu trang.
Cô ta thực sự đi vào phòng tôi với hình dáng này, trốn trong bóng tối, cuốn lấy tôi, ngóng nhìn tôi.
Cô ta nhất định là đã bị biến dị sau khi rời khỏi con thuyền kia.
Trong lòng tôi thấy lạnh cả người. Đàm Giảo nắm chặt tay tôi, hiển nhiên cũng bị doạ. Giáo sư Trần sợ đến mức ngồi phịch trong đống tuyết, miệng run rẩy, nói không ra lời. Vừa rồi có phải khi vào phòng Trần Như Anh, ông đã nhìn thấy hai tên ςướק bị cuốn thành trứng côn trùng không?
Bên kia còn có một người nữa.
Là Phùng Yên. Bà cũng ngồi trong đống tuyết, hai tay che mặt, nhìn qua Trần Như Anh, nước mắt ràn rụa, nhưng không hề có sợ hãi và kinh ngạc. Tôi lập tức hiểu ra thân là người mẹ, có lẽ bà còn biết nhiều hơn những người khác trong nhà.
Năm người chúng tôi, một cỗ thi thể, cứ yên tĩnh giằng co như vậy.
Tiếng còi xe cảnh sát ngày càng gần, dường như còn kèm theo cả tiếng bước chân dồn dập.
Trần Như Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ chiếm giữ, ánh mắt mơ hồ nhìn tôi. Phùng Yên khóc ròng: "Bắt đầu từ nửa năm trước rồi. Lúc đầu chúng tôi còn cho rằng là mắc bệnh, về sau càng ngày càng nghiêm trọng... là như vậy đấy. A Ngộ, Đàm Giảo, xin hai người đừng nói cho người khác biết. Nếu không con bé cũng sẽ trở thành... Như Anh, chúng ta đi, đi thôi con."
Tuy nhiên Trần Như Anh hoàn toàn không để ý đến bà, hiển nhiên là tối nay cô ta bị đả kích không hề nhẹ, nói với giáo sư Trần: "Cha à, con ɢɨết mẹ và tên gian phu, cha có vui không? Thực ra con nhịn đã lâu rồi. Hình dạng thế này mới là thoải mái nhất với con đấy. Con có thể làm được rất nhiều chuyện, đã sớm không còn là con bé yếu đuối trước kia rồi."
Tôi đột nhiên nhớ tới cuốn tiểu thuyết "Nhật ký biến hình" của Kafka. Trần Như Anh trước mắt có phải cũng giống nhân vật chính trong câu chuyện đó, dần dần mất đi nhân tính? Mang theo đặc tính thói quen của côn trùng? Cùng chịu ảnh hưởng từ con thuyền kia, tôi và Ngôn Viễn tuy có thay đổi nhưng rõ ràng tốt hơn cô ta rất nhiều. Cô ta lại trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ.
Suy cho cùng cô ta cũng chỉ là nạn nhân.Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
"Cô à, cô mang em ấy đi." Tôi nói.
Phùng Yên vội gật đầu, thử tới gần Trần Như Anh, sau đó thấp giọng dỗ dành: "Ngoan, Như Anh, con thấy đấy A Ngộ cũng bảo con đi trước..."
Trần Như Anh lại nhìn tôi, sau đó thở dài một tiếng: "A Ngộ à..."
Trong lòng tôi thầm kêu không ổn rồi.
"A Ngộ là của tôi, ai tranh với tôi thì tôi sẽ ɢɨết." Trần Như Anh nói, "Hiện tại cái gì em cũng đều làm được. Cuối cùng không cần phải đứng sau lưng nhìn anh rời đi nữa." Trong mắt cô ta đột nhiên tuôn ra nước mắt, lời còn chưa dứt, sơi tơ nhầy màu bạc đã chui ra từ trong miệng cô ta, tôi đẩy Đàm Giảo, chắn trước người cô ấy, sợi tơ kia thuận thế cuốn lấy cơ thể tôi. Sức lực to lớn, tôi không có cách nào chống lại, ngã xuống mặt đất, xoay vòng quanh Trần Như Anh.
Đàm Giảo gào khóc muốn bắt lấy tôi, tôi quát: "Đừng tới đây!" Thoáng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Trần Như Anh, sợi tơ càng buộc chặt hơn khiến cho bụng tôi đau nhức, tôi bị cuốn đến trước mặt cô ta.
Mặt tôi chỉ cách cô ta chưa đến một mét. Cô ta nhìn tôi, hoảng hốt cười. Sau đó ánh mắt hung ác quét về Đàm Giảo phía sau tôi, tôi biết cô ta lại muốn nhả sợi tơ ra tấn công Đàm Giảo, vội đấm về phía mặt cô ta. Cô ta bị tôi đánh lệch đầu, khoé môi cũng chảy máu. Cuối cùng sự chú ý của cô ta đã quay lại trên người tôi, ánh mắt trở nên vô cùng độc ác.
"Em sẽ dẫn anh đi." Cô ta nói, "Dẫn anh đến nơi không ai tìm thấy, ở trong lưới của em, cả đời ở bên em."