Tôi cảm thấy mình đã mất hết thể diện khi ở nhà họ Ô rồi.
Bởi vì chạng vạng hôm nay sau khi tôi và Ô Ngộ "trò chuyện" dĩ nhiên lại ngủ tђเếק đi rồi, ngay cả cửa phòng cũng không khoá lại. Còn mẹ và em gái anh cũng không đánh thức chúng tôi. Hai bọn tôi ôm nhau ngủ cho đến sáng sớm hôm sau.
Ô Ngộ rời giường đi rửa mặt, tôi ngồi trên giường, ôm chăn mền ngẩn người.Tôi biết mẹ và em gái anh tính tình lương thiện, sợ tôi không chịu được hoặc bọn họ vốn dĩ ngượng ngùng, hiện tại đã ra ngoài mua điểm tâm rồi. Còn tôi vừa tỉnh lại, quần áo tán loạn không chỉnh tề lại giống như gì đây?
Tôi nghĩ Ô Ngộ không chỉ lưu luyến gia đình mà còn hơi gia trưởng. Hiện tại tôi giống như một cô dâu mới bị anh giấu trong phòng làm hư.
Đợi khi Ô Ngộ đi vào phòng lần nữa, đã cạo sạch râu, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, quét sạch tinh thần suy sụp tối qua. Anh nhìn thấy tôi, giữa mi tâm hơi có ý cười. Tôi cố ý không để ý tới anh, thay xong quần áo lao ra ngoài. Là anh ôm chặt mới khiến tôi ngủ say như vậy, coi trời bằng vung ở bên anh ngay tại trong nhà anh.
Nhưng khi hai bọn tôi ngồi ở ban công uống trà phơi nắng đón mặt trời buổi sớm, không thể không nói, trải qua một buổi tối như vậy, tinh thần của cả hai đều đã điều chỉnh tốt rồi. Chúng tôi đối mặt nhìn thẳng vào sự thật - lần đầu tiên truy bắt người kia đã thất bại.
Mấy ngày nay, tôi nhiều lần suy xét về vụ án ɢɨết người này, kết hợp liên hệ với cảnh sát, lại gián tiếp lấy được tài liệu khác, tôi nói ra suy nghĩ trong lòng: "Cuối cùng em đã rút ra được mấy đặc điểm của gã:
Một, không hề nghi ngờ gì về việc gã có IQ cao, kế hoạch kín đáo, kiên nhẫn cứng cỏi. Gã đã sớm theo dõi, phân tích, điều tra từng nạn nhân. Sau đó lựa chọn thời gian và địa điểm thích hợp nhất để gây án. Gã che giấu dáng vẻ của mình rát tốt, không để lại bất cứ dấu vết gì ở hiện trường. Em dám đánh cuộc gã cùng đồng thời quan sát hướng đi của cảnh sát.
Một người gây ra nhiều vụ án như vậy lại gần như không mắc sai lầm gì. Hơn nữa đêm đó lúc hai người quyết đấu, gã đã bị thương, còn cố chấp bò dậy, điều này phải dựa vào ý chí vô cùng cứng cỏi, và tuyệt đối chuyên tâm với chuyện phạm tội.
Thứ hai, gã gây án một mình. Dựa theo giải thích của em, trong lịch sử sát thủ biến thái có năng lực tổ chức chỉ số thông minh cao như vậy rất hiếm khi kết nhóm. Bởi vì thế giới của bọn chúng vô cùng vặn vẹo, cô đọc, khép kín, trong quá trình săn ɢɨết của bọn chúng luôn quán triệt nguyện vọng cá nhân, bọn chúng sẽ không nhìn trúng người không bằng mình, cho nên hiếm mà có đội được. Theo tư liệu vụ án đã có cũng thể hiện điểm này. Thi thể của hai nạn nhân trước đó vô cùng giống nhau, thủ đoạn thống nhất, phong cách rõ ràng, cũng không có dấu hiệu của hai gã sát thủ. Em nghe nói cảnh sát cũng là suy đoán như vậy đấy.
Thứ ba, trước đó gã không làm bất cứ chuyện gì khiêu khích cảnh sát, có thể thấy được gã không có hứng thú với hư danh và vui đùa. Gã chỉ muốn thoả mãn sự phạm tội của mình. Người như vậy thông minh lại lợi hại, tinh cách tất nhiên cũng vô cùng kiêu ngạo. Hiện tại việc phạm tội của gã đã bị chúng ta cắt ngang, thậm chí chúng ta còn chạm được vào hình ảnh mơ hồ của gã, nguy hiểm khi gây án của gã sẽ cao hơn, anh cảm thấy gã có thể dừng tay hay không?" Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.VN
Ô Ngộ nhấp một ngụm trà, khuôn mặt nghiêm trọng: "Không biết."
Tôi mỉm cười: "Em cũng nghĩ như vậy. Chính vì gã vô cùng kêu ngạo, cho nên sẽ không cho phép bản thân thất bại. Trong khoảng thời gian này gã gây án nhiều lần như thế, chứng tỏ tâm trạng của gã đã lên đỉnh.”
Tôi nói tiếp: "Theo phân tích tâm lý học tội phạm, gã cũng không khống chế nổi chính mình. Hơn nữa nếu như là một kẻ biến thái, thì Hứa Tĩnh Miêu là một tác phẩm thất bại không thể đến tay. Hiện tại cảnh sát chắc chắn sẽ tăng cường bảo vệ Hứa Tĩnh Miêu, gã cũng sẽ không mạo hiểm. Gã nhất định sẽ nhanh chóng gây án, tìm kiếm một mục tiêu khác, thoả mãn chính mình."
"Trong lịch sử gã gây án lần nữa là vào ba ngày sau." Ô Ngộ nói, "Chúng ta còn một cơ hội."
Tôi khẽ gật đầu.
Mục tiêu của chúng tôi đã xác định rồi, đã có kinh nghiệm lần đầu, lần này chúng tôi sẽ chắc chắn chuẩn bị đối phó chu toàn hơn, để cho gã không có cơ hội tiếp tục chạy thoát nữa.
"Em phân tích rất có lý." Ô Ngộ nói.
Tôi nói: "Đương nhiên rồi, chưa từng thấy heo chạy không có nghĩa là chưa từng nếm thử thịt heo sao?"
Có lẽ tôi ví von hơi thô tục, Ô Ngộ mỉm cười, đè tay lên vai tôi: "Em là cô gái thông minh ưu tú nhất anh từng gặp."
Tuy nói trong mắt người tình hoá Tây Thi, nhưng lời này của anh vẫn khiến tôi đỏ mặt. Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ kém cỏi ở đại học hạng ba, nhưng anh đã bị sắc làm cho mất trí, chẳng lẽ tôi còn phải nhắc nhở anh tỉnh táo sao? Trong lòng dù sao cũng vui mừng, ai ngờ anh lại nhìn chằm chằm tôi một lúc, hỏi: "Lúc trước sao em lại thi vào trường đại học kia?"
Tôi: "..."
Học bá thực sự không thể hiểu được thế giới cũng những người học kém đâu. Quả thật đôi khi tôi có chút lanh lợi, nhưng chẳng lẽ chỉ thể mà học bá cho rằng có chút lanh lợi có thể học giỏi được những ngành kia sao?
Tôi hơi buồn bực một lát, nói: "Thì cứ thế thi vào thôi."
Anh hỏi: "Dốc hết toàn lực rồi hả?"
Tôi cảm thấy câu hỏi này sai sai, anh coi tôi như em gái dạy dỗ sao? Tôi lườm anh, bày ra lập trường kiên định chống lại, nói: "Đương nhiên rồi! Dùng hết toàn lực! Không được sao?"
Anh mỉm cười, ôm tôi không hỏi nữa. Một lát sau anh nói: "Sau này..."
Tôi hỏi: "Sau này cái gì?"
Anh nói: "Không có gì."
Tôi giữ cổ áo anh: "Nói đi!"
Anh nghiêng đầu mỉm cười: "Sau này chuyện học hành của con cái vẫn là để cho anh lo đi."
Trong lòng tôi đột nhiên như có dòng nước ấm luồn vào, không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ là anh đột nhiên nói về tương lai, tựa như một câu nói bình thường lại khiến cho lòng tôi như được lấp đầy.
"À... Em sẽ nhúng tay vào việc làm văn của con." Tôi thản nhiên nói.
Ô Ngộ: "Rất tốt, văn lý kết hợp."
Anh lại cúi đầu hôn tôi. Nụ hôn này vô cùng tham lam nhiệt liệt, như là kì vọng mới mẻ nào đó ẩn núp trong lòng. Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng mở cửa, còn có Ô Diệu ra sức ho khan, Ô Ngộ mới thả tôi ra. Ánh mặt trời chiếu phía sau chúng tôi, tôi và anh đều quay người, nhìn mẹ anh và Ô Diệu cười ha ha đi vào trong, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - hi vọng đoạn thời gian này kéo dài thêm chút, lâu một chút, tốt nhất vĩnh viễn đừng chấm dứt.
Chúng tôi đi tìm nạn nhân thứ hai, cũng là người bị hại trong vụ án thứ tư, tên là Diệp Tầm Y, là cô gái mới hai mươi.
Cô ta thích đến quán bar, nhà ở ngay tại địa phương trong khu đại học mới, vị trí vắng vẻ. Dựa theo trí nhớ của Ô Ngộ, 1 giờ rạng sáng ngày 30 tháng 7, mất tích trên đường từ quán bar về nhà. Thi thể được phát hiện ba ngày sau, cách khu đất hoang gần trường học không xa. Diệp Tầm Y cũng bị chém nát vụn, tình trạng tử vong vô cùng giống với Ô Diệu, khó có thể tưởng tượng nổi khi còn sống bị sợ hãi và tra tấn như thế nào. Trình độ phạm tôi của gã kia từ ban đầu là tách rời đến băm thi thể, đang không ngừng tăng lên.