Về phần Trần Tinh Kiến, tôi cảm thấy trên người gã vẫn còn thứ gì đó có thể đào được. Đây là một loại trực giác, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng. Có lẽ bởi vì gã và người kia cho tôi cảm giác quá giống nhau. Tâm lý tội phạm chú ý tới phân tích hành vi, Trần Tinh Kiến đã cho chúng tôi quan sát trực tiếp, hiện tại có thể quan sát hành vi gián tiếp của gã, ví dụ như đồ đạc bên cạnh gã, đồ đạc gã mang theo người, không chừng có thể phát hiện ra hành vi đặc thù, dẫn tới phát hiện manh mối.
Phòng vật chứng nằm ngay tầng dưới phòng thẩm vấn, chúng tôi còn có thể nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên. Người cảnh sát chịu trách nhiệm bảo Thẩm Thời Nhạn ký tên lên bản kê khai rồi lần lượt mang đồ cho chúng tôi, còn ông ra phía sau sắp xếp đồ. Dưới ánh đèn yên tĩnh sáng người, ba người chúng tôi cầm một ít đồ vật, ngồi xuống trước bàn, đeo găng tay lấy ra xem.
Một chiếc bật lửa tinh xảo, nửa bao thuốc. Tất cả những thứ này cảnh sát đều đã xem qua, ngoài vân tay của Trần Tinh Kiến ra thì không có thứ gì khác, cho nên tạm thời chả tiến thêm được bước nào có giá trị. Một quyển sổ ghi chép khiến cho tôi thấy ngạc nhiên là ban đầu bên trong còn đầy các loại hạng mục công việc: họp hành, đặt hàng... càng về sau càng trống không. Có thể thấy được Trần Tinh Kiến vừa mở công ty là một thanh niên tốt.
Một sợi dây chuyền bạch kim nhỏ, giữa sợi dây có cục đá nhỏ, khoảng bằng ngón cái, không biết là chất liệu gì, bên trong còn phát ra ánh sáng.
Bên trong ví có chứng minh thư, một xấp tiền mặt, bằng lái xe...
"Em đang làm gì thế?" Thẩm Thời Nhạn đột nhiên lên tiếng. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào Tráng Ngư đang cầm dụng cụ thăm dò đồ vật lấy từ ba lô để đến trước cái bật lửa.
Tráng Ngư bị anh ấy chất vấn, sắc mặt ửng đỏ, thản nhiên nói: "À, đây là máy lực từ nhỏ em lấy từ phòng thí nghiệm, có thể tăng thêm phản từ trường, dòng điện, kiểm tra đo lường các thuộc tính vật chất, hai người xem đi."
Thẩm Thời Nhạn: "..."
Tôi: "..."
Tráng Ngư này có lẽ đã bị đè nén đến mức hơi không bình thường, còn nữa cô ấy và Thẩm Thời Nhạn tới Tô Châu cứu giúp tôi, mang theo thứ này làm gì? Nhưng nghĩ lại tôi cảm thấy cô ấy thật thông minh, ngẩng đầu nói: "Đồ tốt, Tráng Ngư, cho tôi mượn nào."
Hai ngày sau, nếu lúc ấy không thay đổi được gì, tôi sẽ đem thứ này theo người. Tuy có thể không mang được đến không gian kia, nhưng cũng có thể xem đo đạc được ra gì chăng?
Tráng Ngư hiểu ý của tôi, khẽ gật đầu: "Tôi mang đi là vì cô đấy."
Tôi nói: "Nhưng cô chạm vào cái bật lửa kia làm gì?"
Tráng Ngư: "..."
Thẩm Thời Nhạn không đồng tình nhìn cô ấy: "Đừng làm loạn, bỏ vật chứng xuống."
Nhưng Tráng Ngư đâu phải là người nghe lời, càng không chịu nghe anh ấy, từ từ bỏ bật lửa xuống, rồi đột nhiên cầm lấy sợi dây chuyền sáng ngời, bỏ vào giữa dụng cụ thăm dò.
"Em..." Thẩm Thời Nhạn còn chưa nói hết lời, ba chúng tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tay Tráng Ngư. Bởi vì ngay khi cô ấy bỏ sợi dây chuyền vào máy thăm dò, kim đồng hồ cuả nó đột nhiên dịch chuyển, gần như vội vàng quay đến chỉ số cao nhất, sau đó không dịch chuyển nữa. Không biết có phải là tôi hoa mắt hay không nhưng rõ ràng nhìn thấy ánh sáng trong sợi dây kia loé lên.
Tráng Ngư hiển nhiên là cũng thấy mắng shit một tiếng. Rõ ràng cô ấy vô cùng hưng phấn, nhìn chằm chằm sợi dây.
Sau đó kim đồng hồ dụng cụ thăm dò bắt đầu chuyển động hỗn loạn, Tráng Ngư mở to mắt.
"Cái này... chứng tỏ điều gì?" Tôi hỏi.
Tráng Ngư nuốt nước miếng: "Chứng tỏ... dụng cụ thăm dò của bà đây đã bị nó làm hỏng rồi... Đây rốt cuộc là thứ quái gì? Moá nó bình thường Trần Tinh Kiến đeo cái máy phóng xạ tín hiệu điện từ trên cổ?"
Trong lòng tôi chấn động, chỉ cảm thấy có một số chuyện như vực thẳm, lại để cho tôi sa vào bóng tối mới.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu chúng tôi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người không ngừng chạy, xảy ra chuyện gì gấp sao? Thẩm Thời Nhạn lập tức đứng lên: "Tôi đi xem!"
Tôi và Tráng Ngư bỏ vật chứng xuống, đi ra ngoài. Không bao lâu, Thẩm Thời Nhạn quay lại, sắc mặt nghiêm trọng: "Vừa rồi, Trần Tinh Kiến đột nhiên mất hết sức lực, rơi vào hôn mê sâu, đã được đưa đi bệnh viện rồi!"
Đàm Giảo ngẩng đầu hỏi tôi: "Anh nói xem sợi dây chuyền kì quái kia có liên quan gì đến việc Trần Tinh Kiến hôn mê bất tỉnh không?"
Tôi đáp: "Anh là người theo chủ nghĩa duy vật."
Đàm Giảo nhìn chằm chằm tôi một lát, phụt cười: "Đã như vậy rồi mà anh vẫn còn duy vật sao?"
Tôi nói: "Mối liên quan giữa chúng chỉ là suy đoán của em. Mặt khác cho dù có liên quan hay không, chỉ có tìm được chân tướng mới được coi là đáp án xác thực. Suy đoán ngược lại sẽ khiến cho mạch suy nghĩ hẹp đi."
Đàm Giảo lập tức bĩu môi: "Anh vốn lý trí như vậy sao? Em có từng nói qua thực ra anh chả thú vị chút nào không?" Lúc nói lời này, trong ánh mắt cô ấy loé lên ánh sáng.
Tôi nói: "Anh thú vị hay không thì em đã không còn cơ hội đổi ý rồi."
Tráng Ngư ngồi bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu: "Này, ở đây vẫn còn một người sống sờ sờ đấy. Đại Châu, có thể đừng khoe khoang mặn nồng được không?"
Đàm Giảo khẽ nói: "Có bản lĩnh cô cũng mặn nồng đi?"
Tráng Ngư lập tức im lặng, khẽ cười nhạt. Thẩm Thời Nhạn ngồi bên cạnh cô ấy, cúi đầu im lặng.
Tôi đã có thể ngồi dậy, xuống giường, chỉ là không đi được, tiếp tục trượt chuột trên bàn laptop.
Đây là video được ghi lại từ trong hộp đen xe Trần Tinh Kiến. Chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nghe nói thông tin trước đó đều đã biến mất rồi. Đàm Giảo nghi ngờ, đoạn video này sở dĩ không bị xoá đi là vì hai tên biến thái muốn ghi chép lại toàn bộ quá trình mình gây án, chỉ có điều trước mắt xem ra không có tác dụng gì với việc chúng tôi tìm kiếm manh mối.
Đó là hai ngày trước vụ án đầu tiên của Trần Ninh ௱ôЛƓ xảy ra trong lịch sử.
Trước đó đều là trống không.
Ban đêm xe đỗ trước một đầu đường nhỏ, Trần Tinh Kiến lái xe, rẽ vào một đoạn ngắn, phía trước là nhà hàng Trần Ninh ௱ôЛƓ làm thuê.
Trần Tinh Kiến dừng xe lại. Từ góc của gã có thể nhìn thấy người đến người đi trong nhà hàng. Trần Ninh ௱ôЛƓ mặc đồng phục thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt. Không có người nói chuyện, không có chút âm thanh nào. Xem ra người thứ hai cũng không ở trong xe.
Dần dần có một làn sương mù trắng thổi qua camera. Trần Tinh Kiến châm một điếu thuốc, rồi tắt máy.
Cho đến một hai tiếng sau, gã mới khởi động xe, quay đầu rời đi, Lúc này nhà hàng đã sớm đóng cửa, Trần Ninh ௱ôЛƓ cũng đã về nhà.
Quá trình như vậy lặp lại hai buổi tối. Tôi đoán khoảng thời gian đỗ xe tắt máy kia, bọn chúng xuống xe, theo dõi Trần Ninh ௱ôЛƓ, nghiên cứu địa hình.
"Vẫn không quay được chút nào sao?" Đàm Giảo hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, trước khi Đàm Giảo báo cáo cảnh sát tự xưng là nạn nhân, chúng tôi cũng từng đến nhà hàng này nghiên cứu địa hình. Cuối cùng tôi vẫn cảm giác được đã bỏ sót đầu mối gì, nhưng tạm thời không nghĩ ra được.
Vì thé tôi nhiều lần xem đoạn băng này.
Cũng không biết qua bao lâu, Đàm Giảo đột nhiên vỗ vai tôi, trên mặt là dáng vẻ nghiêm túc: "Này, em có một ý tưởng mới."
Ba người chúng tôi dừng toàn bộ việc trong tay, nghe cô ấy nói. Trong tay Tráng Ngư còn cầm dụng cụ thăm dò đã bị hỏng, trước đó cô ấy luôn tra tài liệu về phương diện này, vật chất gì hoặc lực lượng gì có thể khiến cho cái máy nổ tung; Thẩm Thời Nhạn cẩn thận đọc lại hồ sơ khẩu cung; Đàm Giảo thì xem video thẩm vấn Trần Tinh Kiến, ngước cằm như đang ngẩn người, không nghĩ rằng cô ấy lại có phát hiện mới.
"Trước đó chúng ta từng phân tích Ô Diệu vốn nên ở là ở đâu." Đàm Giảo nói, "Dựa theo phân tích logic, lại không để ý tới điểm giống nhau giữa yếu tố tình cảm và người bị hại."
Cô ấy vẽ mấy vòng lên bản đồ trên tường, tôi hơi giật mình, bởi vì nơi phát hiện thi thể của người bị hại đều ở trong vòng rất nhỏ.