Mây Đen Gặp Trăng Sáng

Chương 228: Mây Đen Gặp Trăng Sáng


trước sau

Trần Như Anh đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt kia đáng ghét như thế. Tôi chặn lấy cô ta, đẩy cô ta ngã xuống đất. Ngôn Viễn ở phía trước bắt lấy tay Đàm Giảo, kéo về sau. Tôi tiến lên, nhặt lấy tảng đá trên mặt đất, nện vào đầu gã. Gã gầm lên, bị ép buông tay. Đàm Giảo lảo đảo, quay đầu lại nhìn thấy tôi.
Tôi dùng hết sức quát: "Leo lên! Đàm Giảo lên lên! Tìm người tới cứu anh!" Tôi biết rõ chỉ có nói như vậy cô ấy mới chịu rời đi. Chúng tôi liếc nhau, trong mắt cô ấy ẩn chứa toàn bộ khát vọng của tôi. Cô ấy lảo đảo xoay người, cuối cùng bắt lấy dây thừng, leo lên.
Ngôn Viễn bò dậy, sắc mặt âm trầm lao về phía tôi, tôi và gã đấu với nhau. Một giây sau, gã bị tôi đánh bại, vẻ mặt không dám tin, trong mắt có thêm chút sợ hãi, tôi cười lạnh, đột nhiên gáy đau nhức thấu xương, tôi té ngã xuống mặt đất, nhìn thấy Chu Duy và Chu Vũ Đồng đi tới, dao găm trong tay Chu Duy đầy máu tươi, Chu Vũ Đồng che иgự¢, dao găm cũng đã rút ra. Mắt bọn chúng đỏ sọc, quyết đánh cuộc cả tính mạng, Trần Như Anh cũng đang bò sau bọn họ.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Đàm Giảo đã leo được một nửa, tôi mỉm cười, trong đầu hỗn loạn, nhìn bọn chúng tới gần, rồi lại mơ hồ. Tôi cầm đá trong tay, thoáng cái bò lên, ngăn bọn chúng đến gần dây thừng.



Tôi nhìn thấy Chu Vũ Đồng bị tôi đá ra xa, đồng thời có dao găm của ai đó cắm vào bắp đùi tôi; tôi nắm lấy đầu Ngôn Viễn, ra sức đập vào đá, Chu Duy nhe răng cười, đấm vào mặt tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Chu Quý Nhuỵ đỡ lấy Ngôn Viễn khóc, cầm lấy dao trong tay gã đâm về phía tôi. Cả người tôi mềm oặt ngã xuống đất, đầu bị Chu Duy giữ lấy, Trần Như Anh đứng trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng im lặng.
Trong lúc ánh mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy Đàm Giảo đã leo lên vị trí rất cao, rất nhanh chóng có thể tháo được dây thừng. Bọn chúng lại muốn gây khó dễ, mỗi lần muốn vượt qua đều bị tôi cản lại.
Tôi nhắm mắt lại, từ từ mỉm cười.
"Ai ra tay đây?" Chu Duy thở hổn hển, "Đưa tiễn nó đoạn đường cuối cùng."
Không có ai lên tiếng.


Cuối cùng Trần Như Anh nói: "Để cho tôi. Để cho anh ta ૮ɦếƭ trong tay tôi."
Tôi lạnh lùng nói: "Đừng để cho tao ૮ɦếƭ trong tay phụ nữ."
Con dao găm của Chu Duy đột nhiên kề lên cổ tôi, thấp giọng: "Ô Ngộ, lịch sử thay đổi rồi, tao ɢɨết mày trước. Tất cả chúng mày đều xong đời."
"Không, là tao ɢɨết mày trước. Còn tất cả chúng mày đều đã ૮ɦếƭ ở nơi mình phạm tội." Tôi nói, "Chúng mày thực sự xác định bây giờ là quá khứ? À... thời gian bên trong cái hang này có lẽ chỉ là một loại ảo giác thôi. Thời gian căn bản là không đáng tin đấy."
Bọn chúng đều im lặng.
Chu Duy đột nhiên hét lên một tiếng, tôi biết rõ dao của gã sắp cắm xuống. Trong lúc đó tôi nghe thấy tiếng gì đó mạnh mẽ rơi xuống. Tôi vội mở mắt ra, nhìn thấy Đàm Giảo đã buông dây thừng ra, rơi xuống mặt đất. Trong lòng tôi như thể bị bóng tối nuốt chửng. Tôi nhìn cô ấy bò, nhìn thấy trong mắt cô ấy đầy nước, cô ấy nhặt đá trên mặt đất, xông về phía chúng tôi.
"Đàm Giảo..." Tôi quát.
Chu Duy đá tôi ngã xuống, cả khuôn mặt dữ tợn đi về phía Đàm Giảo, sau đó còn có Ngôn Viễn, Trần Như Anh, Chu Vũ Đồng. Cả người tôi đầy vết thương, hoàn toàn không còn chút sức lực nào, tôi ra sức cử động, phía sau lưng có một con dao găm đâm xuống, cả người lại ngã xuống, tôi quay đầu nhìn thấy Chu Quý Nhuỵ nắm dao, mặt mũi tràn đầy nước mắt, ngã ngồi trên mặt đất.
Cuối cùng tôi không bò nổi nữa.


Tôi ngẩng đầu, ra sức bò về trước, nhìn Đàm Giảo ném đá vào người Chu Duy, gã lùi về sau một bước, lại bắt được hai tay cô ấy. Trần Như Anh nhả tơ quấn chặt lấy cô ấy, Ngôn Viễn nắm chặt tóc cô ấy từ đằng sau. Mặt cô ấy đau đến méo mó, quay đầu nhìn tôi trên mặt đất.
"Em xuống làm gì?" Tôi đau khổ quát.
Cô ấy mỉm cười, nụ cười ngốc nghếch tủi thân, xung quanh nhiều người như vậy, tôi lại nghe thấy cô ấy nói: "A Ngộ, em làm sao có thể nhìn một mình anh ૮ɦếƭ chứ? Em không làm được. Anh đã nói anh đi đâu em theo đấy. Em không muốn sống một mình."
иgự¢ tôi vô cùng đau đớn, nước mắt làm mơ hồ tầm mắt. Tôi nghe thấy Chu Duy cười lạnh, gã nói: "Ô Ngộ, nhìn đi, mở to mắt mà nhìn." Hai tay hai chân Đàm Giảo bị Ngôn Viễn Chu Vũ Đồng bắt lấy, Chu Duy giữ tóc cô ấy túm đến bên cạnh đầm nước kia. Đàm Giảo không kêu tiếng nào, chỉ quay mặt lại nhìn tôi. Tuy nhiên khi đến bên cạnh đầm nước, cô ấy đột nhiên quay mặt đi, không cho tôi nhìn khuôn mặt cô ấy nữa.
"Bịch..." Chu Duy nhúng đầu cô ấy vào nước, tôi nghe thấy tiếng sặc nước đau đớn của cô ấy, cả người tôi như bị lăng trì, tôi nghe thấy mình điên cuồng hét lên: "Giảo Giảo... Giảo Giảo..." Tơ bạc của Trần Như Anh đột nhiên quấn chặt lấy tôi, khiến cho tôi không thể nhúc nhích nổi ngay cả bò về phía cô ấy.
Cô ấy lần lượt bị bọn chúng nhấn vào trong nước, lần lượt phát ra tiếng đau đớn. Tiếng kia ngày càng nhỏ, ngày càng nghe không rõ. Khuôn mặt bọn chúng cũng trở nên lạnh lùng bình tĩnh, tôi chỉ cảm thấy thế giới trước mắt đột nhiên trở nên yên tĩnh, trống rỗng, không thấy gì nữa. Thời gian như dừng lại trong thế giới của tôi và Đàm Giảo, tôi chợt nhớ tới chúng tôi gặp nhau ở tiệm sửa xe, cô ấy mặc áo phông đẹp như thế, đứng trước xe, lén lút nhìn tôi. Cô ấy lái ô tô, khi rời đi, ánh mắt luôn im lặng nhìn tôi.
Còn có ở trong đống tuyết kia, cô ấy cố chấp hỏi: "A Ngộ, phải chăng như thế nào anh đều sẽ không quên em?"
Tôi nói ૮ɦếƭ cũng không quên.
Sau đó thời gian thấm thoắt trôi qua, chúng tôi gắn bó bên nhau .Cô ấy nói, A Ngộ, tại sao chỉ có sự hiện hữu của em là một cái bóng trong tất cả trí nhớ của mọi người. Cô ấy nói A Ngộ, phải chăng ngày mai cuối cùng là tương lai.
Tôi nói: Giảo Giảo, bắt đầu từ hôm nay mỗi ngày đều là tương lai.

Hoá ra là không có tương lai của cô ấy.
Tôi đau khổ khóc thành tiếng, trong hang chỉ có tiếng gào thét của tôi. Tôi nhìn bọn họ ném Đàm Giảo vào trong đầm nước một lần cuối cùng, Đàm Giảo không còn cử động nữa. Trên mặt cô ấy yên lặng, khuôn mặt trong sáng thanh tú nhỏ nhắn, mái tóc đen vây quanh. Cô ấy từ từ chìm vào trong nước.
Mặt nước dần yên tĩnh trở lại.
Tôi nằm rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại. Tôi nghĩ tốt lắm, tôi sắp ૮ɦếƭ rồi, sẽ lập tức đi đến chỗ Đàm Giảo. Sau khi ૮ɦếƭ hai chúng tôi gặp lại nhau ở địa ngục, vậy cũng rất tốt, chỉ cần có thể ở bên cô ấy, không để cho cô gái của tôi, vợ tôi một mình cô độc trong nước lạnh như băng. Thỉnh thoảng cô ấy dũng cảm, nhưng đôi khi cũng rất nhát gan. Tôi được ở bên cô áy rồi. Giảo Giảo, anh sẽ tới ngay. Tất cả kết thúc ở đây cũng tốt, anh chẳng còn bận tâm gì nữa, chẳng cần để ý gì nữa. Anh chỉ muốn được ở bên em.
Đời này chỉ muốn được ở bên em.
Bọn chúng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không cử động, cũng không nói gì. Đỉnh đầu lại mơ hồ truyền đến tiếng tàu thuỷ chạy qua, còn cả tiếng băng tuyết vỡ tan, cuối cùng tầng đá không chịu nổi lực nữa sụp đổ, nước ầm ầm đổ xuống như thác. Bọn họ bắt đầu hét lên, lơ lửng trong nước, ra sức bơi về phía đáy hồ. Nước cũng xông vào ngưởi tôi, tôi không còn chút cảm giác nào, chỉ muốn bơi về phía Đàm Giảo.
Nhưng mặt nước dần dâng lên khiến cho tôi cách cô ấy ngày càng xa. Tất cả mọi người dường như ᴆụng phải lực nào đó, bị thổi về vị trí vỡ tan trên đỉnh hang.
Còn chỗ đầm nước Đàm Giảo nằm xuống đã ᴆục ngầu không thể thấy, bị nước hồ chảy ngược nuốt chửng. Một mình cô ấy ở lại trong lòng đất.
Tôi ra sức liều mạng giãy dụa, tôi muốn xuống dưới nhưng không được. Nước mắt, nước hồ khiến mắt tôi mơ hồ. Trong thoáng chốc, tôi đột nhiên nhìn thấy mình đi vào trong đó, nhìn thấy một người nhảy vào trong cái hang kia, chìm nghỉm cùng một chỗ với cô ấy. Tôi biết rõ đó là linh hồn, tính mạng tôi đã ở bên cô ấy, tôi đã ở bên cô ấy rồi.


Nước vẫn còn dâng lên, suy nghĩ mơ hồ kia cũng đã biến mất. Trước mắt tôi dần chìm vào bóng tối vô hạn. Thế giới của tôi đột nhiên trở nên yên tĩn, từ này về sau không còn đau khổ, không còn mất đi. Tôi như là đi tới một nơi tốt đẹp, tôi nghe thấy rõ ràng giọng nói dịu dàng của Đàm Giảo ở bên tai:
"A Ngộ, em là ánh mặt trời của anh. Em sẽ luôn chiếu sáng cho anh. Luôn luôn."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!