Chương 47: (¯`•._) Ô Ngộ (4)
Một người khác nói: “Chẳng trách Thời Nhạn lại liều mạng điều tra vụ án này như vậy, tối qua còn trải giường cho cô ấy nghỉ ngơi, hôm nay còn mua điểm tâm. Anh ta đang muốn hâm nóng tình cũ đây mà.”
“Tôi vừa mới nghe đội trưởng dặn dò bảo cậu ấy tiễn cô ấy về nhà. Đội trưởng muốn làm bà mối đấy.”
Nhìn hai người bọn họ đi xa, tôi hút thuốc, trong иgự¢ đột nhiên cảm thấy khó chịu, trong đầu tôi hiện lên nét mặt của Đàm Giảo khi đứng gần Thẩm Thời Nhạn, hai người ấy cứ lúng ta lúng túng. Thì ra là như vậy.
Một lát sau, tôi nhìn thấy Đàm Giảo đi ra từ cổng đối diện, bên cạnh còn có Thẩm Thời Nhạn đang mặc đồng phục cảnh sát. Áo phông của cô ấy đã sớm bị chim mổ nát , trên người đang khoác chiếc áo cảnh dụng lục quân màu xanh biếc, vạt áo bỏ trong quần. Cách ăn mặc tùy ý như vậy nhưng vẫn rất xinh đẹp, chẳng biết hai người ấy đang nói gì, Đàm Giảo nở nụ cười, là nụ cười có chút đắc ý lại quyến rũ, đôi mắt dịu dàng nhìn anh ta. Thẩm Thời Nhạn cũng cười, khác với vẻ nghiêm túc khi phá án, ánh mắt anh ta nhìn cô rất ấm áp.
Thẩm Thời Nhạn giúp cô mở cửa xe, Đàm Giảo ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nhìn cái gì, bóng đêm che chắn, cô ấy không nhìn thấy tôi, ngồi vào trong xe.
Anh ta lái xe đưa cô về.
Tôi hút xong điếu thuốc trong tay rồi lái xe gắn máy về cửa hàng.
__
Nghỉ mất hai ngày, trong cửa hàng vẫn còn nhiều việc chưa làm xong, tôi dứt khoát làm suốt đêm, đến hừng đông mới đi ngủ.
Tôi ngủ chưa được bao lâu, cảm thấy có người đang gọi tôi: “Anh Ngộ, người phụ nữ của anh lại đến nữa rồi kìa.”
Lời nói mang theo ý cười, tôi mở mắt ra, rèm cửa trong phòng đã bị tôi kéo lại, cả phòng tối om. Người thợ đánh thức tôi đã đi ra ngoài, một lát sau có người vén rèm đi vào, đèn cũng được bật lên, cả người cô sáng rỡ, ánh mắt cô nhìn xung quanh, cô đứng ở cửa nói: “Anh còn ngủ à? Đã mười giờ rồi.”
Vậy tôi đã ngủ được ba tiếng rồi.
Tôi nhắm mắt lại, lập tức ngồi dậy nói: “Ừ, tỉnh rồi.” Khi ngồi dậy tôi mới phát hiện lúc ngủ mình chỉ mặc cái quần quần đùi, ở trần, bên hông còn đắp tấm chăn mỏng.
Tôi ngồi không nhúc nhích, cô ấy lấy cái ghế ngồi xuống, liếc mắt nhìn tôi rồi lập tức dời tầm mắt, nói: “Báo cho anh một tin tốt và một tin xấu. Anh muốn nghe tin nào trước?”
Tôi nói: “Tin xấu trước.”
Cô ấy nói: “Anh quả nhiên như thế, thích khổ trước ngọt sau. Nghe cho kĩ nhé, vừa rồi Thẩm Thời Nhạn mới gọi điện thoại cho tôi, nói kết quả xét nghiệm DNA cha con giữa người đó với người nhà họ Chu đã có rồi, kết quả là không trùng khớp. Nói cách khác, hắn không phải là Chu Thúc Quân! Hơn nữa pháp y còn phát hiện người này không có khiếm khuyết về trí tuệ, tinh thần hắn thất thường, đã từng bị bạo lực dẫn đến tụ máu trong não. Khác với Chu Thúc Quân.”
Tôi lắp bắp hỏi: “Vậy hắn là ai?”
“Tôi đã hỏi vấn đề này, anh đoán xem kết quả là gì, Thẩm Thời Nhạn nói, bọn họ phát hiện DNA của ‘hắn’ trùng khớp với DNA của một đứa trẻ đã mất tích hơn 20 năm trước trong kho cảnh sát, là người Giang Tô, cha mẹ của hắn mấy năm nay vẫn đang tìm hắn, nhưng chưa tìm được. Tên thật của hắn là Hứa Tử Phong.”
“Tại sao Hứa Tử Phong lại muốn giúp Chu Thúc Quân báo thù?”
Đàm Giảo lắc đầu: “Bọn họ đều là…những đứa trẻ bị lừa gạt, có lẽ….bắt nguồn của nó sâu xa hơn.”
“Tin tốt là gì?” Tôi hỏi.
Đàm Giảo nói: “Anh xem, chúng ta cứ nghĩ rằng vụ án đã được phá, manh mối đã bị đứt đoạn. Nhưng bây giờ vụ án này vẫn còn có điều bí ẩn, chẳng phải chúng ta có thể tiếp tục điều tra sao?”
Tôi gật đầu, lặng im không nói.
Cô ấy đưa đầu đến gần tôi hỏi: “Này, anh bạn, anh đang nghĩ gì vậy?’
Tôi không biết mình đã trở thành ‘anh bạn’ của cô ấy từ lúc nào, vì thế tôi giơ tay lên, nhẹ nhàng véo mũi cô, tức giận nói: “Nói bậy gì đó, tôi đang suy nghĩ ai mới là Chu Thúc Quân thật.”