Chương 57: (¯`•._) Đàm Giảo (2)
Tôi nói tiếp: “Chu Thúc Quân được băng nhóm Địa Ngục huấn luyện, từng lang thang, từng trốn chạy. Nhưng hắn vẫn muốn tìm về nhà, mãi đến khi lão Chu trốn tránh con trai thứ ba của mình – một đứa trẻ lang thang như tránh ôn dịch. Từ đó về sau, mục đích sống của hắn chính là báo thù, khi còn bé, tuy bề ngoài hắn phát triển chậm nhưng hắn là một người rất thông minh, cũng có cái tôi. Hắn liều mình dựng sự nghiệp.
Sau đó dùng thân phận con rể rùa vàng trở về, đính hôn với em gái của mình, mà Hứa Tử Phong vốn là người bình thường, hắn sống trong băng nhóm, sống kiếp ăn xin, bởi vì bị bọn chúng đánh đập thời gian dài, nên bị tổn thương về trí lực, hắn xem Ngôn Viễn là đồng bọn là người bạn tốt nhất của hắn. Nhưng Ngôn Viễn chỉ lợi dụng bạn mình, dựng một trò đùa khiến người nhà họ Chu mất hồn mất vía – điều này so với Ngôn Viễn tự tay ɢɨết họ còn hả hê hơn nhiều.
Cảnh năm đó hắn bị bắt cóc tái diễn, khiến cho anh và cha hắn đối mặt với lựa chọn, để bọn họ nhìn thẳng vào linh hồn ti tiện của mình, cuối cùng hắn buộc phải làm vậy, hạ màn trò chơi của mình, từ cục cảnh sát trở về hắn bỏ thuốc để bọn họ hôn mê, sau đó giam cầm tra tấn, chuẩn bị ɢɨết ૮ɦếƭ từng người. Nếu như không phải bọn tớ với Thẩm Thời Nhạn đến kịp thì quá trình báo thù cũng hắn cũng xem như tốt đẹp rồi.”
Tráng Ngư vẫn im lặng nghe tôi nói, rồi cô ấy bình luận: “Ừa, dồn nén đến biến thái rồi.”
Tôi kể chi tiết: “Ngôn Viễn này quả thật rất biến thái, nhưng vẫn chưa phải trình độ cao nhất, có cần tớ gửi cho cậu nhiều tư liệu ‘đắt giá’ hơn không?”
Tráng Ngư nói như đinh đóng cột: “Đừng.”
Nói ra cũng rất thú vị, mặc dù cơ sở tình bạn của chúng tôi bắt nguồn từ sáng tác, nhưng bọn tôi hoàn tôi trái ngược nhau, tôi vừa nghe đến những khái niệm về khoa học viễn tưởng đã đau đầu đến giậm chân rồi, còn cô ấy chẳng sợ trời chẳng sợ đất, yêu ma quỷ quái cũng không sợ nhưng hết lần này đến lần khác sợ những tình tiết vụ án đẫm máu, xem một lát đã sợ đến mức không ngủ yên.
Vì thế, chúng tôi đúng là trời sinh một đôi.
“Tối cùng nhau ăn cơm nhá?” Cô ấy nói: “Để mình an ủi tâm hồn run rẩy sống sót sau tai nạn của cậu?”
Tôi vừa định đồng ý, bất chợt điện thoại hiện lên có tin nhắn mới, ma xui quỷ khiến tôi lại có linh cảm, tôi nói: “Chờ một chút, cậu đừng cúp máy nhá.”
Rồi tôi mở điện thoại lên, quả nhiên là tin nhắn Ô Ngộ gửi đến.
“Cô dậy chưa? Có thời gian rảnh không? Cùng nhau nói chuyện về một ít manh mối.”
Tôi quả quyết cầm điện thoại lên: “Ngư, tối nay mình bận rồi, có việc gì hôm khác đi nhá.”
Tráng Ngư cười khẽ nói: “Người bận rộn à, gần đây cậu không có viết sách lại là trạch nữ không có bạn bè, vậy cậu có chuyện gì?”
Tôi bình tĩnh nói: “Nhóc con như cậu sẽ không hiểu đâu.”
“Đi gặp anh thợ sửa xe?” Cô ấy hỏi.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác vui mừng nhàn nhạt: “Ừ.”
“Á...” Cô ấy nói: “Có phải cậu bị tóm nhanh quá rồi không, tôi thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu như sói nhìn chú dê nhỏ, đàn ông nha, cậu phải khiến anh ta thèm nhiều nhiều, trái tim ngự tỷ của cậu đâu mất rồi?”
Tôi im lặng, kiềm nén cảm giác vui sướng nho nhỏ trong lòng, tôi bình tĩnh hỏi: “Cậu chú ý ánh mắt của anh ấy sao? Quả thật giống như sói muốn nuốt trọn tớ sao?”
Tráng Ngư: “Bà mẹ nó, ông đây không nghe cậu nói nữa đâu.”
“Ờ, vậy tớ cúp máy đây.”
“Chờ một chút.” Tráng Ngư hỏi: “Vậy cậu cùng với tên cảnh sát đầu gỗ Thẩm Thời Nhạn ấy, đã hoàn toàn không thể nào rồi hả?”
Tôi khựng lại hai giây sau đó mới vịn lan can cười ầm lên, rồi mới cố nhịn cười nói: “Tớ với anh ấy đâu còn quan hệ gì, một vạn lần cũng không có, bây giờ anh ta có quen ai đâu liên quan đến tớ.”
Giọng điệu Tráng Ngư cũng rất bình thường, cô ấy ‘Ờ’ một tiếng.
Sau đó chúng tôi rất ăn ý, ôm tâm tình vui sướng của mình mà cúp điện thoại.
Tôi nghĩ đến cảnh tượng sau này Thẩm Thời Nhạn trở thành em rể của tôi bị Tráng Ngư đến kêu đi hét nhưng vẫn ૮ɦếƭ mê ૮ɦếƭ mệt, rõ ràng cảm giác cũng không tệ lắm.