Chương 82: (¯`•._) Ô Ngộ (3)
Tôi với Đàm Giảo liếc mắt nhìn nhau, tôi nhìn vào mặt cô rồi ngầm gật đầu, cô ấy lại hỏi: “Câu hỏi thứ hai, anh còn nhớ Ô Ngộ với Tráng Ngư…Á không, Chu Hiểu Ngư không? Anh từng gặp bọn họ chưa?”
Thẩm Thời Nhạn im lặng một lát, rồi đáp: “Hai người cô nói, tôi đâu quen họ. Đàm Giảo, có phải…cô gặp phiền phức….”
Đàm Giảo trực tiếp cắt ngang: “Câu hỏi cuối cùng, sau khi tôi từ chối anh rồi, chúng tôi có từng gặp lại nhau chưa? Hoặc là đã từng liên lạc?”
Lúc này, thời gian Thẩm Thời Nhạn im lặng càng lâu hơn, sau đó anh ta đáp rất dứt khoát: “Không có.”
Đàm Giảo khẽ nói: “Cảm ơn…đã làm phiền rồi.” Cúp máy xong, cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi.
Thẩm Thời Nhạn lập tức gọi lại nhưng cô ấy không nhận còn tôi im lặng không nói.
Cô ấy tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tôi sẽ gọi cho Tráng Ngư.”
Kết quả trò chuyện cũng không khác gì Thẩm Thời Nhạn, Tráng Ngư đang tham gia cuộc thi cuối kỳ, cô ấy chưa từng gặp Thẩm Thời Nhạn cũng chưa từng gặp tôi, tôi hỏi về vụ án của Ngôn Viễn, cô ấy như thể không biết gì cả. Tiểu Hạo? Tiểu Hạo đương nhiên vẫn an toàn ở bên ông bà nội rồi, cũng chưa từng gặp lũ chim hay nguy hiểm nào….
Gọi xong hai cuộc điện thoại, Đàm Giảo ngồi ở trên giường, nét mặt hơi ngớ ra, rất ít khi thấy dáng vẻ này của cô. Tôi rót cho cô ly nước, cô thấp giọng nói:
“Cảm ơn.”
Tôi ngồi ở cuối giường cách cô 0,33m, lẳng lặng nhìn cô.
Sắc mặt cô ấy dần dần khôi phục, cô ấy hỏi tôi: “Ô Ngộ, chúng ta…làm sao bây giờ? Nói ra sẽ không ai tin đâu, lẽ nào, khi chúng ta gặp lại lần nữa sẽ biến thành con nít à… Oh shit! Em không muốn như vậy đâu, em còn rất trẻ, em có rất nhiều chuyện vẫn chưa làm…”
Thoáng chốc, tôi im lặng, tôi cũng khó tiếp nhận tương lai hoang đường mà cô ấy miêu tả, tôi nói: “Đi từng bước tính từng bước, em cứ đi theo tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ em.”
Cô ấy an tĩnh lại, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy ánh sáng đỏ hoe lóe lên trong mắt cô ấy, cô ấy dời tầm mắt sang chỗ khác nói: “Do đó, chỉ có thời gian của hai chúng ta đảo ngược, còn bọn họ vẫn tiến về phía trước?”
Cô ấy đã nói đến điểm quan trọng rồi.
“Xem ra chính là như vậy.” Tôi nói: “Không biết những người trên thuyền thì sao?’
“Chính là…” Khi khôi phục lại bình tĩnh, cô ấy rất thông minh và nhạy bén, cô ấy trầm tư một lát rồi nói: “Thời gian đảo ngược lần này, không phải ngày qua ngày mà từ ngày 30 đến 16, từ ngày 1 đến 15, cứ một đoạn, rồi một đoạn, cảm giác như đang xem một clip ngắn được cắt ghép.”
Tôi tiếp lời: “Đúng vậy, chu kỳ là nửa tháng.”
Cô ấy liền giật mình: “Chu kỳ? Ý anh là…”
Tâm trạng tôi hơi phập phồng, to gan nói ra phỏng đoán của mình: “Đàm Giảo, chúng ta gặp nhau được nửa tháng, thời gian lại rẽ ngoặt, trở lại trên thuyền, bây giờ đúng lúc mới qua nửa tháng.”
Cô ấy nghẹn ngào nói: “Ý anh là….Chúng ta có thể sắp trở lại trên thuyền?”
_
Hiện tại tôi càng tin chắc, quyết định của mình là đúng.
Vận mệnh của chúng tôi đã bị xé toạc như vậy, nói ra sẽ chẳng ai tin, nếu như tôi cứ liều mạng yêu cô ấy, yêu xong rồi mất đi, thời gian liên tục đảo ngược, đảo đến ngày chúng tôi quên mất nhau thì làm sao đối mặt đây? Đàm Giảo là cô gái tốt, cô ấy không nên bị bất kỳ ai phụ lòng.
Tôi cũng không muốn mất đi ai nữa.
Tôi không có cách nào kiểm soát mình động tâm với cô ấy, nhưng không thể bỏ mặc tình cảm tiếp tục sinh sôi. Huống chi còn chưa cứu Ô Diệu về, chưa cứu được mẹ, tôi có quyền gì để nói yêu thương? Tôi có thể sẽ ૮ɦếƭ vì cứu bọn họ. Vì thế…
Tôi không thể ở bên Đàm Giảo.