Chương 97: (¯`•._) Ô Ngộ (13.2)
Vẻ mặt kinh ngạc của Tráng Ngư vẫn giữ nguyên, tôi thậm chí còn cảm thấy cả người cô ấy cứng đờ khi theo tôi đi vào phòng, cũng tràn đầy đề phòng. Tôi gấp gọn chăn trên ghế salon, đánh thức Đàm Giảo đang mơ màng, rồi đi WC rửa mặt. Sau đó chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện vội vàng của hai cô gái.
Chờ tôi đi ra, vẻ mặt hai cô gái đã rất khác ngồi trên giường. Vẻ mặt Đàm Giảo là bất đắc dĩ cùng lười giải thích, còn Tráng Ngư không hề che giấu quan sát tôi. Tôi không biết Đàm Giảo nói gì với cô ấy, nhưng cô ấy rõ ràng không có ý định buông tha cho người đàn ông ngủ chung một phòng với bạn thân cô ấy.
Đợi Đàm Giảo rửa mặt xong, ba người chúng tôi ngồi đối diện nhau, Đàm Giảo lên tiếng: "Vậy tôi bắt đầu nói chuyện chính nhé."
Tráng Ngư: "Á, không cho nhân vật nam chính trong phòng lên tiếng sao?"
Đàm Giảo im lặng, nhanh chóng liếc tôi, nói tiếp: "Tráng Ngư, anh ấy không phải nhân vật nam chính gì hết! Chúng tôi chỉ vì chuyện quan trọng nên mới chung phòng thôi."
Tráng Ngư: "À, chuyện quan trọng."
Đàm Giảo: "Shit!"
Tình cảnh trò chuyện y hệt như lúc Tráng Ngư gặp tôi ở nhà Đàm Giảo.
Tôi không nhịn được cười, Đàm Giảo có lẽ cũng nhớ tới chuyện đó, nhìn qua tôi cười.Chúng tôi nhìn nhau mấy giây, Tráng Ngư ở bên cạnh đột nhiên "Shit" một tiếng, nói: "Hai người thực sự coi tôi mù sao? Cái này còn gọi là không có chuyện gì? Cho nên Đại Châu thực sự ngủ với anh rồi? Cái cô nàng trạch nữ này rõ ràng so với tôi... Không được bà đây không vội vàng, đi ra ngoài hít thở không khí, tiếp nhận sự thật này..."
Tôi không nghĩ tới cô gái thanh tú như Tráng Ngư lại nói chuyện không che giấu gì như vậy, chỉ cảm thấy mí mắt giật giật, vô thức nhìn về phía Đàm Giảo. Mặt cô ấy lập tức đỏ lên, ánh mắt chạm vào tôi rồi lại né tránh, sau đó kéo lấy Tráng Ngư định bỏ chạy, che miệng cô ấy: "Cô lại nói linh tinh rồi, không chơi với cô nữa!"
Cuối cùng Tráng Ngư cũng chịu yên phận, nhưng ánh mắt nhìn chúng tôi đã sáng tỏ.
Hôm qua Đàm Giảo từng nói giải thích chân tướng cho Tráng Ngư thực sự quá phức tạp mà cũng khó có thể tin nổi, cho nên nói thẳng luôn.
"Tráng Ngư, là như thế đấy. Dù cô tin hay không, nhưng chỉ cần giúp chúng tôi góp ý là được rồi." Đàm Giảo mở lời như vậy đấy.
Vẻ mặt Tráng Ngư trở nên nghiêm túc. Đàm Giảo đã tin tưởng cô ấy như vậy thì tôi tạm thời tin cô gái mồm miệng lanh lẹ này thật sự có tài.
Đàm Giảo: "Có hai người một lần tham gia du lịch trên thuyền, nhưng sau khi trở về, một người mất kí ức trong chuyến du lịch, một người thì mất đi trí nhớ gần một năm. Sau đó, bọn họ phát hiện cách nửa tháng sẽ quay về con thuyền kia. Cũng tức là..." Đàm Giảo lấy giấy 乃út, vừa đánh dấu mỗi lần chúng tôi dịch chuyển, vẽ rất nhiều đường cong.
Sau khi nói xong toàn bộ, Đàm Giảo hỏi: "Như thế nào? Nhìn ra chưa? Có cảm giác gì?"
Tráng Ngư cầm lấy tờ giấy kia, nhìn chằm chằm một lúc lâu: "Cái này khá thú vị, để tôi nghĩ một lúc đã."
Đàm Giảo bình tĩnh nói: "Ừ." Trao đổi ánh mắt với tôi, đột nhiên như nhớ ra gì đó, nhanh chóng dời đi. Câu nói kia của Tráng Ngư lại đột nhiên vang lên bên tai tôi, tim tôi đập cũng nhanh hơn.
Chiếc cốc trước mặt Đàm Giảo đã trống không, tôi nhấc bình nước rót cho cô ấy. Ai ngờ cô ấy lại thò tay cầm cốc, nước ấm rớt vào tay. Cô ấy a lên một tiếng, tốc độ tay tôi nhanh hơn so với cô ấy rụt tay lại, cầm chặt tay cô ấy. Chúng tôi ngừng lại một lúc, rồi tôi buông tay ra. Vẻ mặt cô ấy thản nhiên rút tay về, cúi đầu thổi hai cái, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.