Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả

Chương 5: Mẹ Kế Cáu Kỉnh Của Thiên Kim Giả


trước sau

“Chậc chậc, chẳng phải là cái máy điều hòa trung ương sao..." Mẹ kế chẳng biết từ lúc nào đã lại gần, "Thế mà mày cũng chịu được à?"

 

Tôi lười trả lời bà ta, người cuồng cáu kỉnh này chắc chắn lại đang ủ mưu giở trò --

 

Quả nhiên, bà ta vòng tay khoác lên vai tôi.

 

Bề ngoài trông như đang thân thiết khoác vai bá cổ, thực chất là ghì chặt tôi, khiến tôi không nhúc nhích nổi.

 

Đầy rẫy mùi uy hiếp.

 

"Hay là, chúng ta chơi luôn một mũi tên trúng bốn con chim đi?"

 

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

"Bốn con chim? Là bốn con chim nào?"

 

Trì Hề, Ân Hạ, tôi... Còn một người nữa là ai?

 

Mẹ kế làm ra vẻ thần bí: "Đến lúc đó mày sẽ biết thôi."

 

Hôm sau vừa đến trường, tôi đã thấy Trì Hề và Ân Hạ đứng cùng nhau, một người thì nịnh nọt, người kia thì lạnh nhạt.

 

Tôi im lặng không nói gì, con nhỏ này đúng là não chỉ toàn yêu đương thôi.

 

Hôm qua trong bài viết của Ân Hạ đã nói rõ ràng thế rồi, cô ta chỉ là một trong "nhiều" người theo đuổi cậu ta mà thôi, thế mà bây giờ vẫn mặt dày dính lấy không buông?

 

Thôi kệ, không có cô ta thì vở kịch này cũng khó diễn.

 

Nghĩ vậy, tôi liền đổi ngay sang vẻ mặt nịnh nọt, đi về phía họ...

 

Tôi đưa cho Ân Hạ một hộp quà được gói rất đẹp.

 

Giữa hộp có phần trong suốt, người tinh mắt vừa nhìn đã biết ngay găng tay bên trong là đồ đôi với cái tôi đang đeo trên tay.

 

"Cảm ơn cậu vì hôm qua đã quan tâm tới tôi..."

 

Ân Hạ có vẻ rất bất ngờ, thậm chí như sắp cảm động đến phát khóc.

 

"Tôi biết mà, chân thành nhất định sẽ đổi lại được chân thành!"

 

Tôi thầm khinh, đổi kiểu này chắc cậu ta phải đi mua sỉ cái "chân thành" ấy mất thôi.

 

 

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

 

 

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

 

 

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

 

 

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

 

Trì Hề đứng bên cạnh trừng mắt nhìn tôi, thấy Ân Hạ vui vẻ mà không làm gì được, chỉ còn biết giậm chân tức tối.

 

"Ân Hạ, cậu nhận đồ của cô ta làm gì chứ! Cậu muốn găng tay tôi có thể tặng cậu mà!"

 

Ân Hạ quay sang cười với cô ta: "Đồ cậu tặng tôi chẳng phải tôi cũng đều nhận cả sao!"

 

Tôi lập tức hùa theo: "Đúng rồi đúng rồi! Ân Hạ sẽ không để ai phải buồn đâu! Cậu ấy giống như mặt trời vậy, sưởi ấm tất cả chúng ta!"

 

Ọe.

 

Thật khâm phục bản thân tôi quá... Mấy câu buồn nôn vậy mà cũng nói ra được...

 

Ân Hạ nghe xong gãi đầu, tôi thấy cậu ta còn biết ngượng, có lẽ vẫn còn cứu vãn được.

 

Ai ngờ giây sau cậu ta đã nắm tay tôi: "Giang Khương, tôi phát hiện cậu thật sự rất hiểu tôi... Cậu đúng là tri kỷ của tôi!"

 

Cứu với! Ai thèm làm tri kỷ của cậu ta chứ!

 

Tôi gượng cười, khéo léo rút tay về.

 

"Trong hộp còn có tấm giấy nhỏ, cậu nhớ xem nhé!"

 

Cứ như vậy, mỗi ngày tôi đều tặng Ân Hạ mấy món quà nhỏ kiểu đôi cùng với tờ giấy ghi chú, mà mỗi lần tặng còn cố ý dùng chút khổ nhục kế.

 

"Ân Hạ, cậu cũng biết bây giờ tôi thảm cỡ nào mà... Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu mang theo đồ tôi tặng, tôi lại cảm thấy cả cuộc đời mình trở nên tươi sáng hơn hẳn!”

 

"Cậu chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời vô vọng của tôi!"

 

Câu này cũng là học từ mấy bình luận trong bài post kia.

 

Rất nhanh sau đó, trong trường bắt đầu rộ lên lời đồn, nói tôi đang yêu đương với Ân Hạ, còn truyền ra đủ thứ chi tiết sống động.

 

Hai tuần sau, cuối cùng giáo viên cũng gọi tôi lên văn phòng.

 

Tôi vừa đi vừa vươn vai --

 

Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng được giải thoát rồi đây!

 

Trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm đang ngồi, bên cạnh là Trì Hề đang đứng.

 

"Giang Khương à, có bạn học phản ánh với cô rằng dạo này em đang yêu sớm đấy, thầy biết gia đình em dạo này có chút chuyện, nhưng yêu sớm là tuyệt đối không được phép!"

 

Tôi chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn Trì Hề.

 

"Thầy ơi, người yêu sớm đâu phải em đâu mà..."

 

 

"Vậy ai?"

 

Tôi bẽn lẽn cười: "Em không thể nói đâu ạ! Em đã hứa với họ là sẽ giữ bí mật rồi..."

 

Đúng lúc này, Ân Hạ bước vào văn phòng.

 

Tất nhiên là tôi đã gọi cậu ta tới.

 

Vừa thấy cậu ta, sắc mặt giáo viên chủ nhiệm lập tức tối sầm.

 

Hôm nay Ân Hạ quàng khăn, trùng hợp làm sao, Trì Hề hôm nay cũng quàng khăn.

 

Trùng hợp làm sao, khăn quàng của hai người cùng kiểu, khác màu --

 

Ngày nào Trì Hề cũng nghĩ đủ cách để có đồ đôi với Ân Hạ, kể cả đồ tôi tặng cũng không ngoại lệ.

 

Không cần tôi nói, là ai đã rõ mồn một.

 

Truyện tranh đang HOT

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

Trì Hề đầy tức giận, chỉ tay vào tôi hét lên: "Thầy ơi, rõ ràng là cô ta! Cô ta không những tặng quà còn viết giấy ghi chú quấy rối Ân Hạ nữa!"

 

Tôi bĩu môi tỏ vẻ ấm ức: "Vừa nãy tôi còn tốt bụng che giấu giúp cậu, vậy mà cậu lại nói tôi thế này, vậy tôi cũng không cần giúp nữa rồi..."

 

Tôi đưa cho giáo viên chủ nhiệm xem tờ giấy ghi chú tôi còn chưa kịp đưa cho Ân Hạ, bên trong toàn là lời tốt đẹp dành cho Trì Hề.

 

Nói Trì Hề thích cậu ta thế nào, khuyên cậu ta đừng phớt lờ Trì Hề, rằng Trì Hề vì muốn tặng quà cho cậu ta mà đến ăn cũng không no...

 

Trì Hề ngẩn người.

 

Ân Hạ cũng ngẩn người.

 

Cậu ta ngẩn người là đúng rồi, vì trước giờ mấy tờ giấy tôi đưa cho cậu ta chỉ toàn vẽ mấy hình nguệch ngoạc, chẳng nhắc nửa câu đến Trì Hề.

 

"Thầy ơi, em với Trì Hề thật sự không có yêu đương gì hết! Em chỉ nhận quà cậu ấy tặng thôi!"

 

Giáo viên chủ nhiệm cau mày: "Không yêu đương thì nhận quà người ta làm gì?"

 

Một câu này làm Ân Hạ luống cuống, chắc cậu ta học giỏi lâu nay nên chưa gặp phải tình cảnh như này.

 

Mặt cậu ta lập tức đỏ ửng, tuôn một tràng.

 

"Làm sao em có thể thích cậu ấy được! Thành tích cậu ấy tệ như vậy! Người cũng chẳng xinh đẹp gì!”

 

"Đời này em chưa từng, cũng không muốn yêu đương với cậu ấy! Em căn bản không thể nào thích cậu ấy được! Cho dù trên thế giới chỉ còn lại hai người bọn em, em thà để loài người diệt vong cũng tuyệt đối không chọn cậu ấy!"

 

Nghe xong mấy lời này, mặt Trì Hề trắng bệch như tro tàn.

 

Với một người yêu thầm mà nói, mấy câu này đúng là đâm vào tim.

 

Nhưng vì là đâm vào tim Trì Hề, nên tôi thấy thế mới tốt! Rất tốt! Cực kỳ tốt!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!