Hai tiếng sau, Ân Lưu Tô cùng Tạ Văn Thanh xuống máy bay, ngay lập tức đi thẳng đến quảng trường Thời Đại.
Đồn cảnh sát gần quảng trường Thời Đại đã nhận được điện thoại của cảnh sát Tiểu Lưu, nhanh chóng theo dõi khu vực lân cận xung quanh.
Ở phòng điều khiển camera, Ân Lưu Tô cùng Tạ Văn Thanh nhìn thấy người phụ nữ bắt cóc Ân Ân.
Đó là một người phụ nữ trung niên có thân hình hơi béo, nắm tay Ân Ân đi vượt qua đám người rồi chớp mắt đã biến mất ở một hẻm nhỏ.
“Chỗ này là nơi bà ta xuất hiện lần cuối cùng, chúng tôi đã phái lực lượng cảnh sát đến khu vực lân cận điều tra nghiêm ngặt rồi, hai người cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dồn toàn lực cứu cô bé.”
Tạ Văn Thanh và Ân Lưu Tô bước ra khỏi phòng điều khiển, lập tức chạm mặt Kỳ Viễn đang ở đồn cảnh sát chờ tin tức.
Ân Lưu Tô không giữ chặt Tạ Văn Thanh, cậu lập tức xông lên, đấm một cú vào mặt Kỳ Viễn khiến gã ta loạng choạng lùi lại mấy bước, khóe miệng gã ta lập tức bầm tím và rướm máu.
Vài cảnh sát cũng không ngăn được Tạ Văn Thanh.
Cậu giống như một con chó hung ác nhe nanh lao thẳng vào Kỳ Viễn, muốn ăn tươi nuốt sống gã ta: “Ông không cần Tiểu Muội thì trả con bé lại cho tôi! Vì sao ông lại bỏ rơi con bé!”
“Con bé mà có mệnh hệ gì thì tôi nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ông!”
Ân Lưu Tô ngăn cản Tạ Văn Thanh, khó khăn lắm mới có thể bắt cậu ngừng lại: “Được rồi, đừng chấp nhặt với hắn làm gì, tìm thấy Tiểu Muội mới là chuyện quan trọng.”
Kỳ Viễn run rẩy vịn hai tay vào tường đứng lên, tự biết mình đuối lý, cũng không dám mở miệng nói, sắc mặt xấu hổ.
Kinh Lan đương nhiên bảo vệ chồng, nói: “Không phải là anh ấy cố ý. Mới quay đi một cái mà con bé kia đã không thấy tăm hơi đâu rồi, nếu nó không tự tiện chạy lung tung thì cũng chẳng xảy ra chuyện.”
Cô ta dám nói như vậy khiến Ân Lưu Tô nổi giận đùng đùng ngay tức khắc: “Tính tình Tiểu Muội như thế nào tôi là người hiểu rõ nhất, con bé sẽ không bao giờ cãi lời người lớn rồi chạy lung tung, nhất định gã cảm thấy con bé phiền nên mới cố tình để lạc con bé.”
“Cô… Cô nói phải có chứng cứ.” Kỳ Viễn chột dạ, mặt đỏ tai hồng mà nói: “Không có chứng cứ, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng!”
Cảnh sát nhân dân đi tới, khuyên giải: “Mấy người đừng cãi nhau nữa, vào phòng chờ tin tức đi.”
Tạ Văn Thanh sao có thể ngồi ở đây chờ tin tức, cậu dò hỏi cảnh sát nơi Ân Ân biến mất, lập tức đi ra ngoài tìm kiếm.
Ân Lưu Tô đưa cho cảnh sát số điện thoại liên lạc của mình, cũng đi ra ngoài tìm….
Mấy tiếng trước, Ân Ân đứng ở cửa tiệm gà rán nhìn người đi đường đi đi lại lại. Cô bé đã ăn xong một cái đùi gà rồi mà bác Kỳ vẫn chưa tới đón.
Trong lòng Ân Ân đã có chút điềm báo, cô bé đoán rằng rất có thể bác ấy không cần cô bé nữa.
Đôi mắt cô bé bắt đầu cay cay, nhưng vẫn cố nhịn, không để cho nước mắt rơi xuống.
Lúc này, một người phụ nữ mũm mĩm đi tới, hỏi cô bé có phải là đã đi lạc rồi hay không, mụ ta có thể đưa cô bé đến đồn cảnh sát, giúp cô bé tìm ba mẹ.
Ân Ân thấy gương mặt mụ ta hiền từ, nói chuyện dịu dàng nên cũng không đề phòng nhiều, dắt tay mụ ta cùng đi đến đồn cảnh sát.
Nhưng mà, khi đã đi theo người phụ nữ một đoạn đường dài, rẽ vào một con hẻm ngoằn ngoèo, xung quanh càng ngày càng ít người đi đường.
Sắc trời cứ tối dần.
“Bác ơi, đồn cảnh sát ở chỗ nào vậy ạ?”
“Ở ngay phía trước kia thôi.”
Ân Ân nhìn bóng lưng mập mạp của người phụ nữ, trong lòng dần dần có chút sợ hãi: “Cháu… Cháu phải đi về, có khi bác cháu đang ở tiệm gà rán chờ cháu rồi.”
Sức lực của người phụ nữ đang nắm tay cô bé đột nhiên tăng lên, gần như bóp chặt lấy tay cô bé.
Ân Ân hoảng sợ, liều mạng vùng vẫy để thoát khỏi mụ ta, hét lớn: “Thả cháu ra, cháu không đi cùng bác nữa! Thả cháu ra! Cháu muốn về nhà!”
“Mày còn muốn về đâu nữa, ba mẹ mày đều không thèm nuôi mày nữa rồi!” Người phụ nữ ôm eo Ân Ân, quay mặt về phía ngõ nhỏ hét lớn: “Thằng cả, thằng hai, mau ra đây lấy hàng!”
“Cứu cháu với a a a a a!”
Người phụ nữ nhanh chóng lấy tay bịt miệng Ân Ân, Ân Ân đột nhiên cắn mụ ta.
Mụ ta đau đớn buông tay ra, Ân Ân lợi dụng tình thế chạy trốn, nhưng cô bé không ngờ rằng, chỉ vừa mới đi được vài bước thì đã có hai gã đàn ông một béo một gầy đã đi xuống lầu, chặn đường Ân Ân, lôi kéo cô bé lên lầu và nhốt cô bé vào một căn phòng nhỏ.
Căn phòng đơn sơ, chỉ có hai cái giường lò xo, một cái bàn vuông nhỏ, trên bàn có đồ nhắm và nửa chai rượu.
Cô bé vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng vẫn rất mạnh mẽ, sau khi dồn sức chín trâu hai hổ, mấy người kia cuối cùng cũng trói được cô bé và ném lên giường.
Người phụ nữ lau mồ hôi trên mặt, chống hai tay lên hông, mắng: “Mẹ kiếp, trông gầy thế mà khỏe thật.”
Gã đàn ông cao gầy nhìn chằm chằm Ân Ân, nhíu mày: “Chị Vu, cái đứa con nít thế này thì có ích lợi gì, thời buổi này có ma nào thèm mua con gái đâu, bán có được không đây?”
Người phụ nữ được gọi là “chị Vu” kia nói: “Mang bán cho mấy cái thôn toàn đàn ông không đàn bà ấy, làm con dâu nuôi từ bé, vài năm nữa nó lớn lên thì sợ gì không có người mua.”
Ân Ân vô cùng sợ hãi khi nghe những gì họ nói, nước mắt chảy dài trên má.
Người phụ nữ lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh Ân Ân, nói với hai gã kia: “Thằng cả, thằng hai, trông chừng con nhỏ này, để tao đi liên hệ xem xử lý nó thế nào.”
Nói đoạn, người phụ nữ đi ra ngoài.
Hai anh em này dường như không có nhiều hy vọng về “nguồn tiêu thụ” sẽ chịu mua Ân Ân, bọn chúng trói cô bé lại rồi ném vào trong góc, quay ra uống rượu.
Ân Ân nằm co ro ở trong góc khóc một lúc lâu, tên anh cả gắt gỏng mà nói: “Khóc cái gì hả, mày khóc cũng vô dụng thôi, khóc nhiều rồi hỏng mất thì tự đi mà chịu.”
“Làm ơn, làm ơn, các chú thả cháu ra đi mà.”
“Thả mày thì mày cũng chẳng đi đâu được đâu, ba mẹ mày không cần mày nữa rồi.”
Tên em hai lùn lùn cũng nói: “Cái thời buổi này con gái con đứa đi lạc nhiều lắm, tao đây là đang làm việc thiện đấy, giúp mày tìm nhà để ở còn gì.”
Nếu một đứa trẻ bình thường gặp phải chuyện này, e rằng đã bị dọa sợ đến ngất xỉu rồi cũng nên.
Tuy Ân Ân còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé đã từng trải qua rất nhiều chuyện.
Cô bé cố gắng hết sức để kìm nén sự sợ hãi trong lòng, hít một hơi thật sâu, qua nửa tiếng, cô bé mới hét lên: “Cháu muốn đi vệ sinh!”
“Đi vệ sinh cái gì chứ, nhịn đi.”
“Cháu muốn đi vệ sinh, thật đấy ạ, cháu không nhịn được nữa rồi, cháu muốn đi nặng!”
Hai tên kia vừa xem ti vi vừa ăn đồ nhắm rượu, không thèm quan tâm đến cô bé. Một lúc sau, Ân Ân đánh một tràng rắm vang dội.
Hai người bọn họ vung tay xua tan mùi hôi thối, trên mặt lộ rõ vẻ kinh tởm: “Cái con nhỏ này…”
“Cháu muốn đi nặng! Cháu không nhịn được nữa! Sắp đi ra quần rồi!”
Hai tên kia còn đang ăn cơm, tên em hai thật sự sợ là cô bé thải luôn trên giường sẽ khó dọn dẹp được, vì thế mới bảo anh cả: “Để nó đi vệ sinh đi, dù gì cũng ở trong phòng, nó trốn đằng trời.”
Tên anh cả gật đầu, đi tới nới lỏng dây thừng cho Ân Ân, dẫn cô bé đến cửa nhà vệ sinh, đẩy cô bé vào: “Đi nhanh lên.”
“Đóng cửa!”
Mắt tên anh cả trợn trắng, đóng cửa nhà vệ sinh lại, đứng ở cửa canh giữ, vừa ăn đậu phộng vừa xem ti vi.
Ân Ân xoa xoa cổ tay bị sợi dây làm cho đỏ bừng, đi loanh quanh trong nhà vệ sinh một vòng thì nhìn thấy một cửa sổ nhỏ có song sắt.
Cô bé giẫm lên cái chậu nhựa rồi bò lên cửa sổ song sắt, nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một ngõ nhỏ, xung quanh không có người qua lại, trông rất hoang vắng.
Ân Ân đang định kêu cứu, lại nhìn bóng dáng bên ngoài cửa kính mờ, biết rằng nếu mình kêu lên, người qua đường có thể không nghe thấy tiếng hét của cô bé, nhưng tên anh cả nhất định sẽ xông vào bịt miệng cô bé lại.
Cô bé không thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy được. Phải làm gì, phải làm gì bây giờ!
Ân Ân buộc mình phải bình tĩnh lại, nhìn xung quanh và chợt nhìn thấy chiếc cặp nhỏ màu vàng của mình đang treo trên móc trong nhà vệ sinh.
Thần binh trời giáng!
Cô bé vội vàng lục trong cặp sách, lấy ra một cây bút chì ngắn và một quyển vở ô vuông tập viết.
Trước đây, khi lang thang với anh trai, trong túi cô bé luôn có vài cuốn sổ nhỏ, khi anh trai đi làm kiếm tiền, cô bé sẽ ở bên cạnh để luyện viết và làm bài tập.
Chỉ cần viết lời cầu cứu vào một tờ giấy và ném nó ra ngoài, nếu có người nhặt được, thì nhất định sẽ được cứu!
Ân Ân lập tức ngồi xổm xuống, xé một tờ giấy rồi run rẩy cầm bút chì, viết những câu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ——
Cíu cháu với, gọi 110! Cháu bị ngời sấu bắt cóc!
Cô bé vẫn không thể viết nhiều từ và thay vào đó chỉ có thể sử dụng bính âm. Sau khi viết xong những từ này, Ân Ân vò nát tờ giấy, chuẩn bị ném ra ngoài. “Sao vẫn chưa xong hả! Nhanh lên!” Tên anh cả chờ ngoài cửa sốt ruột.
“Sắp rồi, sắp rồi…” Ân Ân nỗ lực giả bộ đang rặn: “Ư! Ự!”
“Mẹ nó!” Gã đàn ông ra khỏi cửa phòng và tiếp tục ăn cơm.
“Sao anh không canh chừng nó?” Tên em hai hỏi.
“Không chạy được đâu mà lo.”
Ân Ân thấy trên ngõ hẻm có rất nhiều vỏ trái cây vứt loạn, nếu ném cục giấy này xuống thì nhất định bị coi như rác, ném cũng vô dụng.
Cô bé cau mày, vươn tay sờ soạng trong túi nhỏ, thế mà lại lấy ra được mười tệ từ trong túi!
Số tiền này là số tiền Ân Lưu Tô đút vào trong túi quần vào ngày chia tay, dặn dò cô bé khi đi ra ngoài nhất định phải mang một chút tiền, gặp chuyện khẩn cấp gì còn có thể dùng tiền để giải quyết.
Ân Ân nhìn tờ mười tệ nhăn nhúm nhàu nhĩ, lại nhìn song cửa sổ, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Viết tin cầu cứu trên tờ tiền, sợ gì không ai nhặt!
Ân Ân vội vàng chép lại dòng chữ nghiêng ngả vừa rồi lên trên tờ tiền, chữ vô cùng lớn, vừa xem là hiểu ngay.
Cô bé vò tiền thành một quả bóng và ném mạnh ra ngoài, nhìn đồng tiền lăn trên mặt đất.
Vỏ trái cây cùng giấy vụn trên mặt đất rất nhiều, không biết người qua đường có chú ý tới không nữa.
Dù thế nào đi nữa cũng chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.
Sau khi làm xong mọi chuyện, cô bé ném quả cầu giấy hồi nãy vào bồn cầu rồi xả nước, cất bút chì vào cặp sách, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Thấy con bé này khá ngoan ngoãn, không quấy khóc, không muốn bỏ chạy, tên anh cả cũng chỉ trói dây thừng lỏng lẻo, không trói mạnh như trước nữa.
Ân Ân lại ngồi xuống giường, tim đập loạn xạ, cô bé cầu mong sẽ có người phát hiện tờ tiền kèm theo thông điệp cầu cứu kia.
…
Tạ Văn Thanh cùng Ân Lưu Tô cầm bức ảnh in từ video theo dõi, hỏi những người qua đường gần quảng trường Thời Đại xem họ có nhìn thấy người phụ nữ và đứa trẻ trong bức ảnh không.
Từ buổi chiều đến tận lúc hoàng hôn, bọn họ vẫn không tìm được manh mối gì.
Ân Lưu Tô thấy Tạ Văn Thanh cả ngày không uống nước, không ăn lấy một hạt cơm, mệt đến mức đứng dựa vào tường, mồ hôi nhễ nhại nên cô mua cho cậu một chai nước có ga để bổ sung thể lực.
Tạ Văn Thanh xua tay, không uống.
“Uống một ít đi, nạp lại năng lượng, coi như vì Tiểu Muội đi, giữ lại chút thể lực nữa.”
Nghe vậy, Tạ Văn Thanh mới cầm chai nước, ngửa đầu uống mạnh một ngụm, uống quá nhanh nên bị sặc, ho khan vài tiếng đến mức nước mắt cũng trào ra.
Cậu xoay người, đập mạnh tay vào tường như phát giận.
“Là lỗi của tôi. Tôi đã không nói cho con bé biết thế giới nguy hiểm như thế nào. Tôi đã luôn bảo vệ con bé và khiến con bé cảm thấy rằng tất cả những người nó gặp đều là người tốt, tôi không dạy con bé cho hẳn hoi, tôi đúng là khốn nạn! Tôi không xứng làm anh trai!”
Ân Lưu Tô giữ chặt cậu: “Không phải lỗi của cậu, cậu là một người anh rất tốt.”
“Tôi không tiền không thế, không bảo vệ được Tiểu Muội.” Tạ Văn Thanh sụt sịt, lấy mu bàn tay lau khóe mắt ửng hồng, trong mắt tràn đầy khuất nhục và không cam lòng.
Ân Lưu Tô giơ tay sờ lên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhẹ nhàng lau mồ hôi: “Chúng ta nhất định có thể tìm được con bé, được không, cho dù có phải lật tung cả Quảng Thành này lên thì nhất định cũng phải tìm được con bé!”
“Nếu không tìm được thì sao bây giờ?”
“Tìm không thấy thì sẽ tiếp tục tìm.” Ân Lưu Tô kiên định mà nói: “Tôi sẽ cùng cậu tìm, tìm đến bao giờ chết thì thôi.”
Tạ Văn Thanh nhìn vẻ kiên định và ngoan cường trong đôi mắt cô, gật đầu thật mạnh mẽ.