Chương 11 : Đói Khát
Đêm khuya, Quý Vân Húc theo thói quen nhíu mày nhìn chăm chú Thư Diệp đang ngủ ở dưới đất. Hắn bước xuống giường, dùng chân đá vào người cô.
”Đứng lên.” Hắn vốn chẳng xem cô là người, mà chỉ coi cô như là con vật cưng, đá tới đá lui, không có gì thương xót. Ai mà có thể trông mong ác ma cũng có tâm ?
Thư Diệp chẳng thể nào mở mắt được, cả ngày bị hắn tra tấn, hôm nay lại chẳng được ăn cơm, giờ sức lực cô dường như đã cạn kiệt. Vô lực ngồi dưới đất, cơ thể xiêu vẹo muốn tìm cái gì đó chống đỡ, vì thể cô liền tựa vào cạnh giường.
Lần này Quý Vân Húc cũng không có đánh chửi cô, chỉ đứng đó mà quan sát động tác của Thư Diệp, hắn cởi quần áo, giọng nói lạnh lùng cất lên, “Mát xa cho tôi.” Nói xong, hắn liền trở lại giường mà nằm.
“Tôi không mát xa.” Thư Diệp trả lời, cô không phải là gái mát xa, hắn muốn mát xa thì sao không đi mấy chỗ mà chuyên về xoa bóp ? Hắn cũng chẳng phải không có tiền, mà cô giờ một chút sức lực cũng không có, làm sao mà mát xa cho hắn được. Đồ đàn ông thúi, nhất định sau này hắn sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, cả đời không được siêu sinh, để coi hắn làm sao có thể tra tấn cô !
“Tôi muốn cô mát xa, không muốn cũng phải làm ! Hay là cô muốn làm trái bản hiệp ước ?”
“Còn đứng đó làm gì ? Muốn bị đánh sao ?” Quý Vân Húc đột nhiên quát lớn, hắn không có kiên nhẫn mà chờ đợi. Tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng hiện tại hắn cũng chẳng muốn đánh cô. Dù sao hắn cũng không phải là người thích tra tấn người khác làm niềm vui.
Thư Diệp chẳng tình nguyện, cả người đau nhức do bị hắn tra tấn, còn muốn cô hầu hạ tên ác ma này, xem cô là gì chứ ? Thư Diệp nhớ là bộ phim truyền hình mà cô từng coi, bắt chước cách mát xa trong đó. Trên mặt cô lộ vẻ khinh thường, cô mong sao hắn cứ nằm vậy rồi chết luôn. Không, không được, hắn không thể chết dễ dàng vậy được, hắn phải bị đại bàng tha đi, ăn chỉ còn xương cốt mà thôi
“Dùng sức vào, cô chưa ăn cơm sao ?” Quý Vân Húc rống lên.
Lúc này Thư Diệp ủy khuất nói, “Tôi đúng thật chưa ăn cơm mà, không chỉ bữa tối chưa ăn, mà cả bữa sáng, bữa trưa cũng chưa ăn, làm sao mà có sức mà mát xa cho anh !” Cô bộ dáng đáng thương kể ra sự thật.
Quý Vân Húc nghĩ đến lúc sáng đem cô trở về Thư gia, rồi khi bọn họ về đến Quý gia cũng đã qua giờ cơm, buổi tối vì cô phạm sai lầm nên không thể ăn cơm. Rồi thêm ban tối trải qua vô số lần “vận động” kịch liệt, hơn nữa hôm này trong bụng là chưa có hột cơm nào, một người đàn ông cường tráng còn chịu không nổi, huống chi người con gái như cô. Đột nhiên lòng hắn chợt nhói đau.
“Chính cô làm sai mà còn nói ai ?” Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng tay hắn lại cầm lấy điện thoại trong nhà gọi xuống dưới lầu, bảo người hầu đem cơm lên.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn thơm ngào ngạt được mang lên, Thư Diệp nhắm mắt hít cái mùi thơm này thật sâu, đầu lưỡi liếm liếm môi, nuốt nuốt nước miếng. Quý Vân Húc nhìn bộ dạng này của cô, khóe miệng chợt mỉm cười yếu ớt.
“Mau ăn, ăn xong mát xa cho tôi.” Quý Vân Húc ra lệnh cho cô.
Thư Diệp chạy ngay tới mâm cơm ăn lấy ăn để, sao trước kia cô lại không biết cơm lại ngon đến như vậy chứ ?
Quý Vân Húc nhìn cô ăn như ma đói, nụ cười trên môi lại càng nhếch cao hơn,xem ra cô rất đói bụng !
Chương 12 : Giọng nói quen thuộc
Gió mùa thu ấm ấm từ từ thổi tới, Thư Diệp lấy tay che mắt, ngước nhìn lên trời, ánh nắng mùa thu không quá chói chang, bầu trời xanh biếc làm tâm tình con người ta cũng vui vẻ.
“Ông trời ơi, ông có nghe được nguyện vọng của con không ? Xin hãy giúp con thoát khỏi chỗ này !” Thư Nguyện thầm cầu nguyện trong lòng, cuộc sống bây giờ đối với cô thật dài, 1 ngày mà cứ y như 1 năm, cô không biết cô có thể chịu nổi hết một tháng này không.
Thư Diệp thở dài ngồi ở vườn hoa, cô đã tưới cây lẫn quét lá xong hết rồi, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Cuộc sống mỗi ngày cứ y như là cu li vậy, một năm sau, cô còn có thể đi học không ? Hay phải nói là ba mẹ có còn cho cô đi học không ?
“Nha đầu, lại làm biếng hả ?” Mẹ Trần kêu gào, chẳng phân biệt được nặng nhẹ, vung cây chổi định đánh Thư Diệp, nhưng cô lần này lanh lẹ, liền tránh sang một bên.
Mẹ Trần thấy cô né tránh, liền chạy tới nhéo lỗ tai Thư Diệp, ”Tao gọi mà dám trốn !” Lực tay hung hăng nhéo cô làm nước mắt Thư Diệp vội vàng rơi xuống, “Đau.”
“Mày mà cũng biết đau hả, nha đầu chết bầm, coi mày còn dám dụ dỗ nhị thiếu gia không !” Ánh mắt mẹ Trần khinh bỉ nhìn cô, cực kỳ kinh thường. Tuổi còn nhỏ mà đã đi dụ dỗ đàn ông, thật đúng là không đơn giản.
“Tôi không có, không cho bà nói xấu tôi !” Thư Diệp vội vàng phản bác, có cho tiền cô cũng chẳng thèm dụ dỗ tên ác ma đó. Nếu có thể, cô thật sự hy vọng hắn cách cô càng xa càng tốt, tốt nhanh hai người sinh sống ở 2 địa cầu khác nhau.
Mẹ Trần liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, “Sao, tao có nói xấu mày đâu, mày rõ ràng là đứa con gái hèn mọn, còn sợ người ta nói gì nữa ?”
“Bà câm miệng, tôi và nhị thiếu gia các người căn bản không phải như các người tưởng tượng !” Thư Diệp tức giận đến nhảy dựng lên, sao bà ta dám nói cô như vậy. Mẹ Trần đáng tuổi làm bà nội của cô, vì cái gì mà bà ta ác độc thế ? Chẳng chịu buông tha cô, ngày nào cũng kiếm chuyện, khi dễ cô. Thư Diệp tiếp tục nói, “Hơn nữa, cho dù tôi dụ dỗ nhị thiếu gia nhà các người, thì cũng là chuyện của tôi.” Sao trên đời lại có lão huyền bà độc ác vậy chứ ?
“Hồ ly tinh, đợi lão phu nhân trở về, xem mày còn dám lớn tiếng vậy không !” Mẹ Trần càng ngày càng kiêu ngạo chỉ mặt cô mà nói.
Thư Diệp không thèm quan tâm đến bà ta, toan đi vào bên trong dọn dẹp. Nói chuyện với loại người điên như bà ta, cô chắc cũng điên theo. Vừa mơi bước nhà, mẹ Trần hung hăng bắt lấy tay cô, “Đứng lại.”
“Mẹ Trần, hai chúng ta đều là người hầu thôi, bà làm gì phải đối xử với tôi như thế ?” Thư Diệp thật sự muốn biết tại sao bà ta lại ghét cô.
Chỉ thấy mẹ Trần “hừ” một tiếng, sau đó buông tay cô ra, bất thình lình đẩy cô ngã xuống đất, miệng lầm bầm lẩm bẩm đi vào bếp.
Thư Diệp lật đật đứng dậy, thình lình nghe được âm thanh quen thuộc gọi tên cô.
”Thư Diệp, sao bạn lại ở đây ?” Quý Hải tò mò nhìn về phía Thư Diệp.
Chương 13 : Đồng học gặp nhau
Thư Diệp ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cô chợt hoảng sợ, sao lại là Quý Hải ? Ở đây là mà cũng bạn gặp bạn học cùng lớp ! Thư Diệp mất tự nhiên, né tranh cái nhìn chăm chú của Quý Hải.
Quý Hải không để ý sự né tránh của cô, một lòng muốn làm rõ sự tình, đi đến bên Thư Diệp, hỏi, “Sao bạn lại ở chỗ này ?”
“Quý Hải.” Thư Diệp cười cười xấu hổ nhìn Quý Hải, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi lúc nãy, cũng không biết phải trả lời làm sao !
“Nghe nói ba của bạn làm thủ tục tạm thời nghỉ học cho bạn, mình còn nghĩ bạn xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới sẽ gặp bạn ở đây, quả thật tốt quá.” Quý Hải vừa nghi hoặc, vừa vui sướng cầm tay cô, sợ tới mức làm Thư Diệp vội vàng lui về.
Thu Diệp như trước vẫn mỉm cười, không nói gì cả. Quý Hải chắc là bà con gì với Quý gia, có quan hệ gì với Quý Vân Húc chứ ?
Quý Hải nhìn chăm chú khuôn mặt của Thư Diệp, thầm nghĩ trong lòng :
“Lúc trước bạn ấy vô cùng hồn nhiên, nhưng giờ sao cứ buồn buồn ai oán. Rốt cuộc bạn ấy xảy ra chuyện gì ? Thư Diệp giống như không ngờ sẽ gặp mình ở đây.”
“Cô không làm việc, lười biếng hả ?” Ánh mắt lạnh lùng nghiêm khác nhìn chằm chằm Thư Diệp, đối thoại lúc nãy giữa cô và Quý Hải, Quý Vân Húc ở trên lầu đều nghe thấy hết, xem bộ dáng của cô với Quý Hải, chẳng lẽ cô muốn kiếm người cứu giúp ?
Thư Diệp không để ý tới Quý Vân Húc, muốn đi ra vườn hoa.
“Đứng lại, ai cho phép cô đi ?” Quý Vân Húc cố ý làm khó dễ, vừa rồi cô còn mừng rỡ gặp được Quý Hải, giờ thấy hắn thì mặt lại như khóc tang, đúng là gương mặt dối trá, làm người ta thật ghét.
“Chú, sao chú lại nói chuyện với Thư Diệp như thế ?” Quý Hải bênh vực Thư Diệp, trước kia chú sẽ không thấy người liền mắng mỏ như vậy.
Quy Vân Húc thấy Quý Hải che chở cho Thư Diệp, đáy lòng tức giận, “Cô ta là người hầu của chúc, chú muốn nói gì thì nói.”
Quý Hải trợn má hốc mồm, sao có thể được ? Quý Hải là con trai của Quý Vân Triển, anh trai của Quý Vân Húc, lúc sinh Quý Vân Húc, ba của hắn – Quý Lập – đã 40 tuổi, dù rằng là quan hệ chú cháu nhưng hai người chỉ cách nhau 10 tuổi.
“Lại đây.” Quý Vân Húc nhìn Thư Diệp. Thư Diệp nghe hắn gọi, nhưng lại không biết nên làm thế nào cho phải. Nếu đi đến bên hắn thì lại sợ Quý Hải biết được chuyện của cô, Quý Hải sẽ bêu xấu cô khắp trường, dù rằng là bạn học, nhưng hầu như họ chưa từng nói chuyệnvới nhau, không biết con người Quý Hải như thế nào. Mà nếu không đi qua Quý Vân Húc, hắn nhất định hung hăng trừng phạt cô. Chẳng biết giải quyết làm sao, Thư Diệp đành đứng im tại chỗ.
“Lại đây.” Đê-xi-ben Quý Vân Húc giương cao, trên mặt tức giận nhìn thư Diệp đứng cách mình hai mươi thước. Hay tay khoanh trước ngực, đợi Thư Diệp đến gần.
Bất đắc dĩ, Thư Diệp chỉ còn cách đi đến bên hắn. Quý Vân Húc thấy cô đi qua, liền cười mỉm, nắm tay kéo cô ôm vào lòng, ánh mắt quay sang nhìn biểu tình của Quý Hải, tựa hồ như khiêu khích, mà Quý Hải bị động tác vừa rồi của Quý Vân Húc làm cho cả kinh.
Chương 14 : Đáng xấu hổ
Ngơ ngác bị hành động của Quý Vâ Húc dọa, Quý Hải rốt cuộc phục hồi tinh thần. Nhìn Thư Diệp giãy giụa trong lòng Quý Vân Húc, Quý Hải lên tiếng ngăn cản, “Chú, chú buông Thư Diệp ra, cô ấy là bạn học của cháu.”
Quý Vân Húc nghe được lời này, chậm rãi buông cô ra, một trận cười lạnh trên miệng hắn, “Bạn học ? Người con gái này bây giờ là đã đàn bà của chú, hàng đêm cùng chú hưởng thụ sung sướng.” Quý Vân Húc hoàn toàn không đem Quý Hải để trong mắt.
Thư Diệp hai má bỗng nhiên đỏ bừng, hốc mắt cũng ngấn nước, lòng tê tái. Hắn cứ như vậy nói thẳng quan hệ của hai người, coi cô là gì chứ? Nước mắt cô rơi lã chả nhưng Quý Vân Húc cũng chẳng đau lòng.
Nhìn chăm chú khuôn mặt nghi ngờ của Quý Hải, Quý Vân Húc trong lòng vô cùng vui sướng, như hiểu được tâm tư Quý Hải, hắn nói tiếp, “Là ba cô ta chủ động đem bán cô ấy cho chú, giúp gia đình Thư gia vượt qua khủng hoảng kinh tế. Con có biết chú của con là người tốt, sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên bạn học của con đã trở thành người đàn bà của chú.”
“Chú, chú có thể giúp họ, nhưng không cần phải đem Thư Diệp về đây. Cô ấy vẫn chỉ là học sinh, cần phải đi học.” Trong lớp, Thư Diệp là người nổi bật, nếu như vậy mà gián đoạn việc học của cô, đúng thật là đáng tiếc.
Quý Vân Húc chịu đủ loại ngu ngốc này, kéo Thư Diệp lên lầu hai. Thư Diệp giãy giụa, không muốn cùng hắn lên lầu, khẳng định lại bị hắn tra tấn.
“Thế nào ? Nghĩ Quý Hải sẽ giúp cô sao ? Cô đừng có mơ !” Quý Vân húc cực kỳ không hài lòng thấy cô phản kháng.
Quý Hải thấy tình hình như vậy, cũng nhanh bước lên , giúp Thư Diệp thoát khỏi Quý Vân Húc, “Chú, chú không thể làm như vậy ! Chú đường đường là tổng giám đốc, sao lại ép buộc một cô gái ? Thư Diệp cũng không phải người để chú đùa bỡn, chú buông tay ra.” Quý Hải khó chịu, bắt lấy tay Quý Vân Húc, cùng hắn giằng co.
“Cháu cho rằng sẽ cản được chú sao ?” Quý Vân Húc ngạo mạn ngất trời, ánh mắt phận nỗ.
Nhìn vẻ mặt của Quý Vân Húc, Quý Hải thật rất ghét, nhịn không được chửi rủa ra tiếng, “Chú, cháu hiện tại thấy chú thực đáng xấu hổ .”
Chương 15 : Giúp
Quý Vân Húc chẳng muốn dong dài với Quý Hải, lập tức ôm Thư Diệp chạy lên lầu, để lại Quý Hải mặt mày ai oán phía sau.
Lên lầu sau, Quý Vân Húc ném Thư Diệp lên giường, “Tôi cảnh cáo cô, không được gần gũi quá với Quý Hải, cũng đừng trông mong nó có thể giúp cô trốn thoát, cô ngoan ngoãn ở lại đây đến khi nào tôi chán cô thì thôi.” Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Thư Diệp.
“A, tôi quên, chúng ta có một năm giao ước. Một năm không phải sẽ qua rất nhanh sao ? Nhưng mà hiện giờ tôi lại không hài lòng, xem ra phải lùi lại giao ước của chúng ta rồi.” Thanh âm vững vàng, nghe không ra cảm xúc gì, ngược lại là Thư Diệp run lên, bởi vì này là điềm báo mưa gió sắp đến.
“Anh muốn thế nào mới vừa lòng ?” Thư Diệp không chút suy nghĩ hỏi anh, hiện tại chỉ cần mau chóng thoát khỏi tên ác quỷ này, cô nhất định sẽ cố gắng làm tốt, cho dù bị hắn quất, cô cũng sẽ cắn chặt răng nhịn xuống.
Tay Quý Vân Húc xoa hai má mềm mại của cô, có chút đăm chiêu nhìn Thư Diệp. Không thể không thừa nhận cô đúng là hồn nhiên và có vẻ đẹp mê người, lại thuần khiết, quấy nhiễu lòng hắn. Hắn cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy, chỉ cố gắng giải thích với bản thân, mọi thứ xuất phát từ mới mẻ.
Không hài lòng nhìn Thư Diệp im lặng lui về phía sau, một tay giữ chặt cô, làm cô đối mặt với hắn, hai mắt nhìn thẳng Thư Diệp, hắn cũng không nói câu nào. Nếu cô không phải người nhà Thư gia, có lẽ hắn cũng sẽ yêu thương cô. Hắn suy nghĩ cái gì, thật là điên, Quý Vân Húc tự mắng mình trong lòng, hai tay kéo cô vào lòng….
Lúc xế chiều, Thư Diệp xuống bếp tiếp tục làm việc, không ngờ lại thấy Quý Hải đứng ở dưới lầu chờ cô. Hai má Thư Diệp phiếm hồng, như làm chuyện xấu sợ gặp người khác.
“Thư Diệp, mình có thể giúp bạn gì không ?” Quý Hải cau mày, hy vọng chính mình có thể giúp Thư Diệp gì đó.
“Cám ơn bạn, Quý Hải, bạn có thể giữ bí mật chuyện gia đình mình không ?” Hy vọng duy nhất của Thư Diệp chính là Quý Hải đừng đem chuyện này vào trường kể với mọi người.
“Bạn yên tâm, mình lấy nhân cách đảm bảo nhất định một chữ cũng không nói, nhưng mà bạn bị chú bắt về đây, chừng nào mới về nhà ?” Quý Hải lo lắng nhìn cô, tình tính chú lãnh khố nhất định sẽ làm Thư Diệp đau khổ.
Thư Diệp cúi đầu trầm tư, cô không biết trả lời Quý Hải thế nào. Quý Vân Húc nói qua một năm sẽ thả cô đi, nhưng cô có thể tin lời hắn sao ?
“Cám ơn.” Thư Diệp nhìn Quý Hải đầy vẻ biết ơn.
Quý Hải vẻ mặt chân thành nói, “Hay là mình đem sách vở trong trường đến cho bạn học, mình sẽ giúp bạn.”
“Thật hả ? Tốt quả, cám ơn bạn.” Thư Diệp vui sướng phát khóc, cô mặc kệ cô gặp bao nhiêu tra tấn cùng tủi thân, nhưng lòng cô vẫn tràn đầy hy vọng, hy vọng chính mình một ngày nào đó học thành tài, làm ba mẹ sẽ nhìn cô với cặp mắt khá xưa.