Chương 156: Chỉ được phép yêu anh!
“Nhưng mà anh thật sự rất nhớ rất nhớ em”, Quý Vân Húc cường điệu. Điều hắn nói là sự thật, mặc dù hai người hiểu lầm nhau, nhưng không giây phút nào mà hắn không nhớ đến cô.
Thư Diệp đẩy hắn ra, “Đừng như vậy.” Mặt xấu hổ đến mức đỏ như quả gấc, tuy rằng hai người đã từng vô số lần thân mật, nhưng cô vẫn thấy thẹn thùng.
“Đừng cái gì?” Quý Vân Húc nở nụ cười, lộ ra hàm răng đều trắng sáng, khuôn mặt tươi cười thỏa mãn, hai tay siết chặt Thư Diệp, “Lần này đừng bao giờ được rời xa anh nữa, tất cả đều là lỗi của anh.” Lỗi của hắn chính là không tin tưởng cô, lỗi của hắn chính là trả thù cô. Thế nhưng hắn cũng không hối hận khi khiến cô không thể quay lại giới giải trí được nữa, hắn không muốn bất cứ người đàn ông khác nào nhìn đau đáu vào vẻ đẹp của cô.
Thư Diệp để mặc hắn ôm, cơ thể vô thức ngã vào trong lòng hắn. “Em cũng nhớ anh”, giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng rất chân thành. Lấn này cô muốn đối mặt với suy nghĩ của bản thân mình, không muốn trốn tránh nữa, điều cô muốn bây giờ chính là bộc bạch hết tất cả nỗi nhớ trong lòng mình.
“Trong lòng em có anh nhưng không có nghĩa chúng ta có thể ở bên nhau”, Thư Diệp bất đắc dĩ nhìn Quý Vân Húc, hai tay ôm khuôn mặt hắn, muốn ghi nhớ thật rõ dung mạo của hắn trong lòng.
“Vì sao?” Quý Vân Húc nghe cô nói như vậy, trong lòng như bị kim châm nhói đau. Hắn rất ghét khi nghe những câu “emyêu anh, nhưng chúng ta không thể bên nhau”, những kẻ nói yêu như vậy đều là dối trá. Yêu một người là phải nên giữ người ấy ở lại bên mình, tình yêu vốn là ích kỉ, cái gọi là tình yêu vô tư, rộng lượng tất cả đều là viện cớ không yêu nhau.
Những năm qua, hai người đã lãng phí rất nhiều thời gian, những ngày sau này, hắn muốn mỗi giây mỗi phút đều có cô bên cạnh, mãi mãi không rời.
“Em đã nói em và Mộc Vũ sắp kết hôn”, sau khi kết hôn cùng Mộc Vũ, cô không thể cùng hắn gặp gỡ rồi dây dưa không dứt, như vậy thật có lỗi với Mộc Vũ.
“Em yêu hắn sao?” Cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, Quý Vân Húc hạ giọng hỏi. Mặc kệ cô yêu ai, hắn sẽ không bao giờ thay đổi ý định của mình.
Thư Diệp căng thẳng mím môi, “Việc này không liên quan đến anh”, vừa nói vừa dùng sức đẩy hắn ra. Quý Vân Húc lại rất hài lòng với câu trả lời của Thư Diệp, cô không dám trả lời, có nghĩa cô căn bản không yêu Mộc Vũ. Hơn nữa, vừa rồi hắn chú ý đến sắc mặt của Mộc Vũ, tai cũng nghe được lời bác sĩ nói “bệnh tim”, một kẻ thông minh như hắn dễ dàng đoán được lý do tại sao cô lại làm vậy, “Em vì hắn ta có bệnh, nên mới tự nguyện ở lại bên cạnh hắn phải không?”.
Nếu là như vậy, hắn tự nguyện bị bệnh, thế thì cô cũng sẽ ở lại bên cạnh hắn.
“Không phải, anh suy diễn quá rồi. Em vì yêu mới muốn kết hôn cùng anh ấy”. Biết hắn sẽ không từ bỏ, Thư Diệp đành phải dối lòng mà nói cô yêu Mộc Vũ.
“Em nói dối!!” Quý Vân Húc đột nhiên nhào về phía cô, hung hăng đè Thư Diệp xuống đất, thân hình vạm vỡ to lớn áp sát vào thân hình nhỏ xinh của cô, “Em chỉ được phép yêu anh! Trong lòng em chỉ được phép có anh!” Môi hắn kề bên cổ của cô, giống như trừng phạt mà cắn lấy.
“Anh điên rồi, mau buông ra.” Cơ thể vì bị Quý Vân Húc đụng chạm, trở nên bối rối, cả người tê dại, nhưng vẫn tiếp tục chống cự. Cô không ngừng tự nói với bản thân không được sa vào dục vọng cùng Quý Vân Húc.
Bàn tay nóng bỏng của Quý Vân Húc mạnh mẽ giữ lấy mắt cá chân tinh tế trắng noãn của cô, sau lại vòng tay qua người cô, ôm cô đến giường. Ngọn lửa dục vọng ngùn ngụt trong mắt anh, hai mắt cứ nhìn cô đau đáu, như yêu ma quỷ quyệt quyến rũ lấy cô. Thư Diệp hoảng sợ mở to hai mắt, không phải chứ? Hắn vừa rồi còn thương tích đầy người té xỉu trên đất, sao giờ lại tỏ ra mạnh mẽ như thế? Cô theo thói quen mím đôi môi xinh xắn, ánh mắt tức giận nhìn hắn.
Quý Vân Húc giữ chặt hai bên tay Thư Diệp, môi hắn hôn lên môi cô, “Anh yêu em”, lời nói chân thành nồng nàn. Từ lúc bắt đầu quen nhau, hắn đã thua trong tay cô rồi, trước đến nay hắn chưa từng dịu dàng săn sóc quan tâm ai cả, cô chính là người đầu tiên, nhưng vẫn không giam hãm được trái tim cô.
“Nói em cũng yêu anh đi” Quý Vân Húc như con rắn trơn trượt len lỏi vào miệng, cũng không quên đi câu nói mà hắn muốn nghe từ lâu. Hắn yêu cô, cô cũng phải yêu hắn. Hắn là người kinh doanh, mà bản chất kinh doanh chính là bỏ vốn liếng bao nhiêu, phải lấy lại bấy nhiêu.
Tuy cơ thể mê muội theo từng cái hôn nồng nhiệt của hắn, nhưng cô sẽ không đem tiếng “yêu” mà nói ra, cho dù yêu thì sẽ thế nào? Cũng là lời hứa hẹn hư ảo, chỉ khiến hắn thêm đau khổ mà thôi, rồi lại oán hận nhau thêm. Thư Diệp mím chặt môi, quay mặt sang chỗ khác, không muốn bị mê hoặc bởi những lời đường mật cùng ánh mắt bừng bừng dục vọng của hắn.
“Nhìn anh! Chẳng lẽ nói yêu anh khó như vậy sao?” Cho dù là lừa dối cũng được, dỗ dành hắn cũng được, như vậy hắn sẽ cảm thấy vui vẻ biết chừng nào. Thế nhưng cô ngay cả suy nghĩ lừa dối bản thân mình mà nói yêu hắn cũng không có.
Quý Vân Húc xoay mặt cô lại đối mặt với hắn, nhưng Thư Diệp lại bướng bỉnh nhắm chặt hai mắt. Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không cho phép bản thân lại tiếp tục sa lầy, nếu không thể mang hạnh phúc đến cho nhau, thì cũng không nên tiếp tục dây dưa, cho dù trái tim cô luôn hiện diện hình bóng của hắn, cho dù lòng cô đang nóng như lửa đốt.
Khuôn mặt của Quý Vân Húc nháy mắt lạnh tanh như sương giá, đã cho cô cơ hội nhưng cô lại từ chối không tiếp nhận, vậy hắn chỉ còn cách sử dụng cơ thể mình để trả lời cho vấn đề của bản thân.
Cởi bỏ một nửa quần áo trên người, dáng vẻ Thư Diệp nửa kín nửa hở, hơn nữa đôi mắt cô ân ẩn nước, lại có chút buồn bã, càng khiến cô toát ra vẻ đẹp mê người, làm hắn không thể ngừng lại hành động của mình.
Nét mặt thoả mãn, Quý Vân Húc nhanh chóng vén áo của Thư Diệp lên, cuồng nhiệt hôn lên thân thể cô, để lại vô số dấu ấn, như thể đóng dấu rằng cơ thể này chỉ dành cho mình hắn.
“Em không yêu anh cũng được, hãy để anh được yêu em là đủ rồi”, Lời nói kiên định nhưng không kém phần tha thiết, hai tay ngày càng ôm chặt cô, như muốn cơ thể hai người nhập lại thành một, không bao giờ tách ra nữa.
Quần áo hai người từng cái từng cái một rơi rớt xuống đất, hai trái tim đang cháy trong lửa tình, hơi thở tình yêu mãnh liệt vang vọng khắp phòng, từng tiếng rên rỉ yêu kiều theo đó vang lên.
Đừng hỏi vì sao anh yêu em! Bởi nó xuất hiện bất chợt và gắn bó với cuộc đời anh, như tiết Kinh trập vào mùa xuân vậy, không hề báo trước đã đột ngột đến.