Part 26 : Nằm viện
Trong phòng bệnh cao cấp, Quý Vân Húc nhìn chằm chằm Thư Diệp đang nằm trên giường bệnh, cô sốt cao không ngừng, phải ở lại bệnh viện để quan sát. Cô co ro nằm ơ trên giường, lông mày dài xinh đẹp cứ nhíu lại, chưa từng thả lỏng.
Sao cô lại quật cường như vậy ? Xoa trán nóng hổi của cô, Quý Vân Húc không khỏi thởi dài. Là hắn đối với cô quá hà khắc ? Hay là ngay từ đầu lấy cô để trả thù là sai ?
Nếu không có Thư Dịch, hắn và cô sẽ không gặp nhau, sẽ vẫn chỉ là hai người xa lạ sống ở hai nơi khác nhau. Chẳng qua nghĩ đến việc hai người xa lạ, lòng hắn chợt cảm thấy mất mát.
Sáng sớm mùa đông, vạn vật đều chìm trong tĩnh lặng. Ngoài cửa sổ lất phất vài hạt mưa, ngã tư đường người qua lại cũng thưa thớt, đây là đâu ? Đi qua khỏi một biển quảng cáo xa lạ, con đường cô đang đi giống như không có điểm cuối, mặc kệ có ra khỏi đây hay không, cô cắm đầu chạy về phía trước. Mưa trút xuống càng nhiều, cơ thể cô lạnh run, nhưng vẫn chạy về phía trước, không biết qua bao lâu, cô thấy phía trước lóe sáng. Đến rồi sao ? Cô càng chạy nhanh hơn, nhưng khi ngẩng đầu thì lại phát hiện một con quái vật to lớn, miệng đầy máu tươi đang đi về phía mình, cô vội quay đầu bỏ chạy, con quái vật đuổi theo cô, một ngụm cắn hai chân cô làm cô không thể nhúc nhích.
Thư Diệp “a” một tiếng to, mồ hôi đầm đìa bật dậy khỏi giường. Tay cô đặt ở trước ngực cố gắng trấn an bản thân, thật lâu sau cô nhìn quanh phòng bệnh, sao cô lại ở bệnh viện ?
“Tỉnh ?” Giọng nói Quý Vân Húc vẫn lạnh lùng như ngày thường, tay tự động sờ trán cô, phát hiện cô đã hạ sốt, lòng hắn như trút được gánh nặng.
“Hết bệnh rồi thì mặc quần áo về nhà.” Quý Vân Húc cầm quần áo đứa cho cô, sau đó bắt chéo chân ngồi đợi ở sofa.
“Tôi muốn về nhà của mình, sẽ không làm phiền anh nữa !” Thư Diệp oán giận nhìn hắn gằn từng tiếng.
Quý Vân Húc ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô, “Cái này không phải do cô quyết định, ngoan ngoãn ở lại 1 năm, sau 1 năm tôi sẽ thả cô đi.”
“Tôi không muốn chờ 1 năm, tôi muốn về nhà bây giờ.” Thư Diệp không quan tâm hiệp định 1 năm gì của hắn, nói không chừng chưa tới 1 năm thì cô đã thân tàn ma dại rồi.
Quý Vân Húc mất kiên nhẫn, nhanh chóng cầm lấy áo khoác của cô, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô đi ra khỏi phòng, mặc cho cô giãy dụa, la ó, hắn nói, “Ngoan ngoãn cho tôi, nếu không tôi vĩnh viễn không thả cô đi.”
Quý Vân Húc ôm Thư Diệp đi qua phòng khách, không để ý Viên Phàm đang dùng bữa sáng, hắn bước nhanh lên lầu hai.
“Húc nhi.” Giọng nói Viên Phàm vang lên, trừ bỏ kêu to tên hắn, bà cũng không nói gì thêm.
Thấy Quý Vân Húc không có phản ứng, Viên Phàm đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn, “Húc nhi, thái độc của con như vậy là sao ?” Bà tức giận nhìn Quý Vân Húc, quả thật là càng ngày càng to gan lớn mật, không xem người mẹ này trong mắt.
Quý Vân Húc rốt cuộc dừng lại, Thư Diệp giãy nãy trong lòng hắn, nhỏ giọng nói, “Thả tôi xuống đi.” Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ hai người là tình nhân, hơn nữa cô lại sợ Viên Phàm, cảm giác khi đối mặt với Viên Phàm cũng như lúc đối mặt với mẹ cô – đều là sợ hãi, làm cho người ta cảm thấy bức bách.
“Vân Húc, cô ta chỉ là một người làm, đường đường là tổng giám đốc sao lại đi hạ thấp thân phận mình vậy ?” Chung Hiểu Dung một bên châm dầu vô lửa.
Buông Thư Diệp xuống, Quý Vân Húc sửa lại tây trang, khoanh hai tay trước ngực, nói, “Có hạ thấp thân phận hay không thì tự tôi biết, chị tốt nhất là câm miệng lại đi.” Hắn ghét nhất là miệng lượi nói bóng nói gió của Chung Hiểu Dung, cả ngày cứ mong hắn bị trục phế ra khỏi cái ghế tổng giám đốc, để Quý Vân Triển lên thay. Theo lý thuyết, đáng lẽ chức vị này là của Quý Vân Triển, nhưng so về tư chất lẫn năng lực thì hắn hơn hẳn anh trai hắn. Mà cha hắn – Quý Lập Bác không phải không cho Quý Vân Triển cơ hội, nhưng mà tư chất anh trai hắn quá kém, không bì kịp được hắn, nên cuối cùng ông quyết định để hắn giữ chức tổng giám đốc này.
“Húc nhi, mau xin lỗi chị dâu, sao con có thể ăn nói với chị dâu con như vậy !” Viên Phàm nổi cơn thịnh nộ, nếu bình thường hắn nói với vậy Chung Hiểu Dung, bà đều châm chước cho qua, nhưng giờ có Tiêu Vũ Kì ở đây, bà phải tỏ vẻ uy nghiêm, nếu không truyền ra ngoài là bà không biết dạy con.
“Con không nói sai, cũng sẽ không xin lỗi, con lên phòng đây.” Quý Vân Húc nắm vai Thư Diệp, bộ dáng muốn đi lên lầu.
Thật là đứa con bất hiếu, không coi bà ra gì mà, “Con đứng lại đó cho mẹ.” Bà bước nhanh về phía hai người, “Cô đến nhà chúng tôi vì mục đích gì ? Làm cái gì mà cứ quấn lấy con trai tôi ?” Viên Phàm không phân tốt xấu quở trách Thư Diệp, tuổi còn nhỏ mà đã đi dụ dỗ đàn ông, không biết cô ta đã gạt bao nhiêu người rồi.
Quý Vân Húc đang định mở lời thì Thư Diệp đã nói trước, “Phu nhân, bà nói sai rồi, không phải tôi dây dưa không bỏ hắn, mà là con bà cứ quấn lấy tôi không buông. Nếu phu nhân có lòng tốt, hy vọng bà nói với con trai bà thả tôi đi.” Thật là nực cười, cô ngày mong đêm mong rời khỏi Quý gia, mà giờ lại bị nói là hồ ly tinh dụ dỗ con bà ta !
“Phải không ?” Viên Phàm nghi hoặc nhìn cô. Con trai bà quấn lấy cô ta ? Tuyệt đối không có khả năng, nhất định cô ta nói dối. Cao ngạo như Quý Vân Húc không thể nào quấn lấy người khác chứ.
“Mẹ, chuyện của con thì để con tự giải quyết ! Mẹ đừng xen vô !” Quý Vân Húc ôm Thư Diệp đi về phòng, bỏ mặc Viên Phàm đang tức giận ở sau.
Sau khi trở lại phòng, Thư Diệp đăm chiêu nhìn xung quanh kiếm cái gì đó.
“Có phải tìm cái này không ?” Hôm cô đứng dưới mưa, hắn thay đồ giúp cô thì thấy điện thoại rớt ra.
Thư Diệp vươn tay định lấy lại, nhưng Quý Vân Húc đã nhanh hơn rụt tay về, “Cái này cho cô.” Nói xong còn lấy từ túi quần mình một cái điện thoại đời mới đưa cho cô, “Không được phép ở sau lưng tôi mà tơ tưởng đến đàn ông khác, nếu không mọi hậu quả cô sẽ tự chịu.” Khuôn mặt vô tình lãnh khốc làm cho người ta sợ hãi, hắn tin chắc điện thoại này là do Quý Hải đưa cho cô.
Quý Vân Húc bước ra khỏi phòng, chỉ còn Thư Diệp ở trong phòng vẻ mặt khinh thường hắn.
****************************************************************
Lúc Quý Vân Húc đi xuống lầu thì đã thấy Viên Phàm ngồi ở phòng khách đợi hắn, xem ra bà nhất định muốn nói rõ ràng mọi chuyện với hắn.
“Giải thích cho mẹ về quan hệ của con và cô người làm đó.” Viên Phàm lớn tiếng chất vấn.
Quý Vân Húc cũng không có gì hoảng sợ, thoải mái nhìn Viên Phàm, “Thì giống như mẹ đã thấy. Còn cần phải làm rõ sao ?”
“Từ khi Tĩnh Dao rời khỏi con, con lại sống sa đọa vậy sao ?” Viên Phàm vẻ mặt chờ mong hắn sẽ cho bà một đáp án khác. Tuy rằng bà cũng thích Đào Tĩnh Dao, nhưng thích thì thích, nhưng cô ta cuối cùng lại phản bội Vân Húc, làm vợ người khác. Mà Vân Húc sao lại như vậy ? Tự nhiên lại đi yêu đương với một đứa con gái nhỏ hơn mình đến 10 tuổi !
“Về sau đừng nhắc cái tên đó trước mặt con.” Ánh mắt hắn đột nhiên nheo lại tức giận.
Viên Phàm thấy Quý Vân Húc kích động, vì thế liền nắm tay hắn, “Con à, việc Tĩnh Dao rời khỏi con đã là sự thật, mẹ hy vọng con đừng vì vậy mà hủy hoại cuộc sống mình !” Ngừng lại một chút, bà mới nói ra mục đích của mình, “Vũ Kì là một cô gái tốt, con thử tìm hiểu nó xe, mẹ không nhìn lầm người đâu, mẹ tất cả cũng vì muốn tốt cho con thôi mà. Con nghe mẹ một lần đi, được không ?” Giọng nói Viên Phàm nhỏ nhẹ nói chuyện với Quý Vân Húc, hy vọng hắn có thể thử tìm hiểu Vũ Kì.
Quý Vân Húc xụ mặt, nhưng nghe lời nói của Viên Phàm, giọng nói hắn cũng dịu đi phần nào, “Mẹ, hiện tại con chỉ muốn chuyên tâm phát triển công ty.” Hắn bất đắc dĩ lấy công ty để làm cái cớ để từ chối.
“Con lại tìm cớ nữa, con có thời gian ở cùng một người làm, vậy sao không thử tìm cho mình một cơ hội hạnh phúc khác ? Tin vào mắt nhìn người của mẹ đi, Vũ Kì và con rất xứng đôi, nhưng mà việc đầu tiên chính là con phải mở lòng mình mà đón nhận nó. Ta và ba con ở Mỹ đều rất thích Vũ Kì.” Ánh mắt Viên Phàm kiên định làm Quý Vân Húc có chút dao động.
“Được, con đồng ý, nhưng mà mẹ cũng đừng quá hy vọng.” Quen nhiều cô gái cũng không sao, sắc mặc Quý Vân Húc chợt hiện lên ý cưới nhợt nhạt, có lẽ còn có thể làm giảm nhuệ khí của Thư Diệp.
Viên Phàm thấy Quý Vân Húc đáp ứng, tâm giống như nở hoa, vui sướng không thôi.
Sáng sớm đầu mùa đông, ngoài cửa số lất phất những giọt mưa tí tách rơi, làm lòng người càng thêm rối bời.
Bàn tay Thư Diệp đặt ở cửa sổ giờ đã lạnh cóng, trong ngày mùa đông giá lạnh này, cô lại càng thêm nhớ nhà, khóe mắt ngân ngấn nước. Ba mẹ cô có nhớ cô không ? Cô không còn nhìn thấy họ nữa, bọn họ còn nhớ cô sao ? Dù mẹ cô đối xử không tốt với cô, nhưng cô vẫn kính trọng bà. Không biết bao lần cô ước ao được cùng Lâm Tư Ánh đi dạo phố, tâm sự với bà, nhưng mọi bây giờ thật là hy vọng xa vời !
Đang trầm tư suy nghĩ, Thư Diệp đột nhiên nghe tiếng đập cửa “ầm ầm”, cô mau chóng lau đi nước mắt, xoay người nhìn ra cửa thì thấy Viên Phàm đang đi tới bên cô, Thư Diệp sợ hãi lui về sau, bà ta chắc lại muốn kiếm chuyện với cô.
Viên Phàm thấy cô lui về phía sau, khóe miệng nhếch lên cười nhạo, “Sợ sao ? ” Biết sợ là tốt rồi, cứ tưởng cô ta tự xem mình là chủ nhân ngôi nhà này rồi chứ.
Đột nhiên nghe bà nói vậy, Thư Diệp cũng dần bình tĩnh lại, hai mắt nhìn thẳng Viên Phàm, “Tôi không có sợ, xin hỏi phu nhân có gì chỉ giáo ?” Cô sẽ không yếu thế, cô không có sai, vì cái gì mà phải sợ, hết thảy đều do tên ác ma Quý Vân Húc tra tấn cô.
“Xem ra cô cũng không phải hạng thường, khó trách Húc nhi lại mê mẩn cô như vậy. Nhưng mà tôi phải nói rõ ràng với cô.” Bình thường những cô gái ở cùng Vân Húc đều nịnh hót, cố tình lấy lòng bà, nhưng cô gái này thì không như vậy, ngoại trừ ánh mắt quật cường thì còn rất ương bướng.
Viên Phàm nhìn chăm chú Thư Diệp thật lâu, tiếp tục nói, “Vân Húc nhà ta chưa tính đến chuyện kết hôn, cho dù hiện tại nó nhất thời cảm thấy cô mới mẻ, thì cuối cùng nó cũng sẽ bỏ cô, không ai có thể trói buộc cuộc sống của nó, ta nghĩ người bị tổn thương cuối cùng vẫn là cô, điều này chắc cô cũng đã biết rõ ngay từ đầu.” Bà đi đến trước mặt Thư Diệp mà nói.
”Phu nhân, tôi nghĩ bà nên làm rõ mọi chuyện trước đã, tôi không có quyến rũ Quý Vân Húc, tôi hận không thể lập tức rời khỏi đi, tôi bị buộc ở lại đây.” Vẻ mặt tức giận của Thư Diệp lại không làm Viên Phàm tin tưởng, ngược lại bà còn cười nhạo ra tiếng.
“Phải không ?” Đây thực là lời nói dối buồn cười nhất. “Cô đã nói như vậy, thì hãy nhớ cho rõ, trong cái nhà này, cô chỉ là một người làm, người làm thì phải ra dáng người làm, từ hôm nay trở đi cô sẽ ở phòng của người làm, không được bước vào căn phòng này nửa bước. Con nữa, Tiêu Vũ Kì là khách quý, mà Vân Húc cũng đáp ứng quen với Vũ Kì, hai đứa nó sẽ nhanh chóng kết hôn, hy vọng đến lúc đó cô đã rời khỏi Quý gia rồi.” Đây chỉ là lời cảnh cáo nho nhỏ, nếu không người ngoài lại nói bà không biết phải trái, là người đàn bàn chanh chua, vì vậy mọi chuyện bà đều xử lý rất “êm đẹp.”
Thư Diệp nghe Viên Phàm cảnh cáo, nhưng cũng không có gì sợ hãi, lòng cũng cảm thấy thoải mái đôi chút, cô tình nguyện ở phòng người làm còn hơn là mỗi đêm đối diện với Quý Vân Húc, cô còn hy vọng hắn mau mau kết hôn đi.
Buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu rọi mọi vật, cũng làm cho lòng người ta càng thêm ấm áp.
Ở Quý gia một tháng, dưới sự giúp đỡ của Viên Phàm, rốt cuộc Tiêu Vũ Kì và Quý Vân Húc cũng lần đầu hẹn hò, hai người hẹn nhau đi ăn trưa, chỉ ăn nhưng lại không nói gì với nhau.
“Anh chán ghét tôi sao ?” Tiêu Vũ Kì nhìn Quý Vân Húc im lặng ngồi ở đối diện mình, từ đầu đến cuối cũng không nhìn cô một cái.
Quý Vân Húc chậm rãi bỏ dao nĩa xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú Tiêu Vũ Kì, không thể phủ nhận, cô đúng là một phụ nữ đẹp, làn da trắng noãn, đôi môi đỏ mọng, ánh mắt rất hút hồn.
“Chán ghét thì không có, nhưng cũng không phải là thích.” Quý Vân Húc thẳng thắn trả lời, hắn không cần quanh co lòng vòng để lấy lòng con gái. Bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện bộ dáng thút thít khóc của Thư Diệp, ánh mắt quật cường không khuất phục nhìn chằm chằm hắn, nghĩ đến bộ dáng đáng yêu cùng buồn cười của cô, khóe miệng Quý Vân Húc đột nhiên gợi lên nụ cười. Nhưng ý thức được Tiêu Vũ Kì đang ngồi đối diện mình, hắn lập tức nghiêm mặt lại.
“Quý Vân Húc quả nhiên mị lực phi phàm, không giống người thường. Cám ơn anh đã thẳng thắn, nhưng mà tôi sẽ không vì thế mà tự ti.” Tiêu Vũ Kì cười khổ, từ nhỏ đến lớn, đàn ông vây quanh cô đếm không xuể, ai nấy đều cung phụng, ân cần quan tâm cô, không ai mà không thích cô. Nhưng cô không phải người không biết lý lẽ, nếu đối phương không có ý gì với mình, thì cô cũng không cần lãng phí thời gian trên người mà không thích mình.
Nhưng cô cũng có chút luyến tiếc nhìn Quý Vân Húc, nhưng hắn lại đang nhìn về một hướng khác, nhìn theo ánh mắt hắn, cô thấy một phụ nữ đang mang thai, bên cạnh còn có cả đống đồ trẻ con, đang dùng cơm trưa. Người phụ nữ này khuôn mặt thanh tú, mũi cao, đôi môi nhỏ.
“Sao ? Bắt đầu có hứng thú với phụ nữ có thai à ?” Tiêu Vũ Kì cười cười trêu ghẹo.
Quý Vân Húc quay đầu thu hồi ánh mắt, cũng không trả lời cô, mà chỉ hỏi lại, “Muốn nghe chuyện xưa của tôi không ?” Hiện tại Tiêu Vũ Kì chính là người nghe tốt nhất, cô tri thức hiểu lễ nghĩa, tao nhã, đó là điều Quý Vân Húc rất thích. Nhưng mà thích thì thích, hắn cũng không có cảm giác gì với cô.
“Chỉ cần anh muốn nói, tôi nhất định sẽ là người nghe trung thành của anh.” Tiêu Vũ Kì kinh ngạc vì Quý Vân Húc chủ động bắt chuyện với cô.