Sau những ngày tháng sinh tử nơi hoang vu, cả nhóm cuối cùng cũng đặt chân trở lại thành phố. Không khí ồn ào, náo nhiệt của những con đường, ánh đèn xe chằng chịt, và tiếng còi inh ỏi dường như xa lạ sau những trải nghiệm khắc nghiệt họ từng nếm trải. Khải bước đi giữa dòng người, lòng anh chợt nặng trĩu. Mỗi bước chân trên nền bê tông lạnh lẽo lại gợi lên hình ảnh của những đêm tối trong lòng đất, nơi “Mộ của Trời” đã suýt nuốt chửng tất cả.
Lan cố gắng cười, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên nỗi ám ảnh. Cô từng nghĩ chỉ cần thoát ra, trở lại cuộc sống bình thường thì mọi thứ sẽ ổn. Nhưng không. Khi ánh đèn neon chiếu vào mắt, cô bỗng thấy chúng giống những đốm lửa xanh lặng lẽ cháy trong hầm mộ, thứ ánh sáng mà một lần nữa cô không bao giờ muốn nhìn thấy.
Phong – người luôn lạc quan, nay cũng trở nên trầm lặng khác thường. Anh uống cạn lon nước ngọt, ngửa mặt nhìn bảng quảng cáo điện tử nhấp nháy trên cao. Đằng sau những hình ảnh hiện đại ấy, anh cảm thấy như có một thứ gì đó đang dõi theo, một thứ không thuộc về thế giới này.
Chỉ có Minh là cố giữ vẻ điềm tĩnh. Anh nói:
– Chúng ta cần thời gian. Phải hòa nhập lại… rồi mới tính tiếp.
Khải im lặng. Lời Minh đúng, nhưng trong sâu thẳm, anh biết rằng hòa nhập sẽ không bao giờ là trọn vẹn. Họ đã thấy quá nhiều thứ con người không nên thấy, đã bước qua ranh giới của sự sống – chết – và huyền bí.
Mấy ngày sau, họ thử trở lại cuộc sống thường nhật. Lan tiếp tục công việc ở thư viện, nhưng mỗi khi nghe tiếng giấy sột soạt, cô lại rùng mình, nhớ đến âm thanh của những cuộn da người trong mộ. Phong về lại phòng thu âm nhỏ, gắng làm nhạc như trước, nhưng những nhịp beat anh tạo ra toàn mang giai điệu u ám. Minh thì bận rộn với công việc nghiên cứu, nhưng anh thường giật mình mỗi khi nhìn thấy những hình chạm khắc cổ trong sách.
Khải có lẽ là người bị ảnh hưởng nặng nhất. Anh thường mất ngủ. Trong những cơn mơ, Khải thấy cánh cửa đá đóng sầm lại sau lưng, nghe tiếng xương va nhau, và bóng dáng một kẻ vô diện đứng chờ trong bóng tối. Anh choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng áo. Dù biết chỉ là mơ, nhưng cảm giác chân thật đến mức cơ thể anh run rẩy.
Một buổi tối, nhóm họp mặt ở quán cà phê cũ. Không gian ấm áp, tiếng nhạc jazz dìu dặt, nhưng chẳng ai thấy thư giãn. Lan đặt tách trà xuống bàn, giọng run run:
– Có bao giờ… mấy người cảm thấy… dường như chúng ta vẫn chưa thật sự thoát khỏi nơi đó?
Cả bàn im lặng.
Phong gượng cười:
– Thoát rồi thì thoát, chẳng lẽ ma quỷ còn đi theo về thành phố này?
Minh khẽ cau mày, ánh mắt nghiêm nghị:
– Đừng coi thường. Những gì ta gặp… không đơn giản như vậy.
Khải nhìn quanh quán. Dù người ra vào tấp nập, anh vẫn có cảm giác một cặp mắt đang dán chặt vào mình. Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng.
Đêm đó, khi bước ra khỏi quán, Khải đi bộ về nhà. Thành phố rực sáng, nhưng anh thấy mình như lạc trong mê cung ánh đèn. Bất chợt, anh nghe tiếng bước chân theo sau. Quay lại, chỉ thấy một gã đàn ông trong áo khoác đen đứng lẫn trong đám đông, ánh mắt lóe lên rồi biến mất.
Anh dừng lại, tim đập mạnh. Người kia dường như cũng dừng. Khải bước nhanh, rồi băng sang đường. Khi nhìn lại, gã ta đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Tối đó, anh không ngủ được. Những hình ảnh về “Mộ của Trời” cứ trở lại. Nhưng lần này, xen kẽ là khuôn mặt người áo đen – một khuôn mặt không rõ ràng, chỉ có ánh mắt sáng rực.
Trong nhật ký, Khải viết:
"Chúng ta đã về. Nhưng thật sự đã thoát chưa? Hay chỉ mới mở ra một cánh cửa khác?"
Anh gấp quyển sổ lại, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn sáng rực, nhưng trong ánh sáng ấy, anh thấy một bóng đen mờ nhạt đang chờ đợi.
Hành trình tưởng chừng đã kết thúc… nhưng trong thâm tâm Khải, anh biết: đó chỉ mới là sự khởi đầu.