An Hạ, sau khi tìm ra sự thật về Phó Giám đốc Thẩm, đã hoàn toàn thay đổi. Cô đối diện với Trình Uy, thú nhận toàn bộ sự việc. Lời thú nhận này không phải là một sự đầu hàng, mà là sự giải thoát. Cô đã buông bỏ gánh nặng trả thù, chỉ còn lại sự hối hận và tình yêu dành cho Trình Uy.
Trình Uy nhìn An Hạ, nụ cười trên môi anh ta dần trở nên dịu dàng. Anh ta không ngạc nhiên, vì anh đã biết điều này ngay từ đầu. Anh ta đã theo dõi mọi hành động của cô, thậm chí còn cố tình để lại những manh mối để cô tự mình khám phá ra sự thật.
"Anh biết em sẽ tìm ra," Trình Uy nói. "Anh không sợ em điều tra. Anh chỉ sợ em rời đi sau khi tìm thấy sự thật."
An Hạ cảm thấy xấu hổ và hối hận. "Em đã quá mù quáng. Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh."
Trình Uy tiến lại, nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh. "Em không cần xin lỗi. Trò chơi này đã kết thúc. Anh đã biết mục đích của em ngay từ đầu. Anh chấp nhận hợp đồng này không phải vì muốn lợi dụng em, mà vì anh muốn em ở gần anh. Anh khao khát em từ rất lâu rồi, từ khi em còn là một cô học trò nhỏ."
Anh ta siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng. "Mục đích trả thù của em đã thay đổi. Và giờ đây, mục đích duy nhất của em là ở bên anh."
An Hạ cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói và vòng tay của anh ta. Cô không còn cảm thấy bị kiểm soát, mà là được bảo vệ. Mục đích của cô không còn là trả thù, mà là yêu thương và hàn gắn mối quan hệ này.
Trình Uy tiếp tục: "Phó Giám đốc Thẩm sẽ phải trả giá. Nhưng giờ đây, anh không chỉ muốn em là đối tác của anh. Anh muốn em là người phụ nữ của anh. Không phải theo hợp đồng, mà là theo tình yêu."
Điểm nhấn Tình Cảm/Gợi Cảm
Tình Cảm: Sau khi sự thật được phơi bày, mối quan hệ của họ chuyển từ một "hợp đồng phục tùng" sang một tình yêu đích thực. Sự hòa giải và chấp nhận đã củng cố sự tin tưởng, mở ra một chương mới cho cả hai.
Gợi Cảm: Trình Uy cúi xuống, hôn An Hạ. Nụ hôn này không còn sự bá đạo hay chiếm hữu cuồng nhiệt như những lần trước. Thay vào đó, nó là sự hòa giải, đầy đam mê và sự nhẹ nhõm. Trình Uy dùng nụ hôn để khẳng định sự sở hữu vĩnh viễn của mình đối với cô, không phải bằng quyền lực, mà bằng tình yêu.
Anh ta nâng An Hạ lên, bế cô vào phòng ngủ. Cảnh ân ái (18+ nóng bỏng) diễn ra đầy sự trân trọng. Trình Uy thì thầm vào tai cô: "Đây không phải là bài học phục tùng nữa, học trò của anh. Đây là sự trao đổi của hai trái tim đã tìm thấy nhau. Em có chấp nhận điều đó không?" An Hạ không nói gì, chỉ đáp lại bằng sự cuồng nhiệt của mình, ngầm thừa nhận rằng cô đã hoàn toàn thuộc về anh.