Không dễ gì mới cầm được bằng khen thưởng toàn quốc. Chủ nhiệm Tôn hiếm khi tuyên dương rầm rộ trong giờ giải lao. Đây cũng là lần duy nhất chủ nhiệm Tôn trực tiếp đánh giá từ khi Tư Trạm nhập học tới giờ.
Nhưng mà nhân vật quan trọng nhất lại trốn đến phòng thí nghiệm.
Các bạn học vỗ tay tìm khắp cả lớp mà không thấy người, lúng túng bỏ tay xuống.
Chủ nhiệm Tôn ho nhẹ một tiếng: "Mặc dù đoạt giải cần được tuyên dương nhưng cũng đáng trừ điểm."
Mặc kệ bị trừ bao nhiêu điểm, Tư Trạm chả buồn để ý.
Trần Đông khui hai chai bia, một chai đưa cho Tư Trạm, cười hì hì nói: "Anh tới đây cụng li."
Tư Trạm cầm chai bia, nhíu mày: "Mày không cần lên lớp à?"
Trần Đông nhún vai không thèm để ý: "Dù sao tao cũng lớp B nha, không rớt được."
Tư Trạm để chai bia xuống, liếc mắt: "Bố mày còn ở lớp A đây."
"Gặp cái thằng Mạnh Tĩnh Nông có đập nó một trận không?"
Trần Đông uống ừng ực hết hơn nửa chai, nấc lên.
Tư Trạm lạnh lùng nheo mắt: "Thật ra tao lại không muốn."
"Moá nó, thù không thể không báo nha." Trần Đông nói.
Cũng may lúc đó cậu không có mặt ở trường, không đánh nhau với Mạnh Tĩnh Nông.
Tư Trạm dựa vào ghế nhích chuột lung tung. Màn hình máy tính sáng lên, tag hiện ra hết giới thiệu máy móc này đến máy móc khác. Hắn đã gửi một phần đến mail của Đồng Miểu.
"Yên tâm đi, không thể tha cho nó."
Sau khi Đồng Miểu trở về lập tức bổ sung chương trình học bị trễ trong thời gian này. Khương Dao đã tỉ mỉ thu âm lại cho cô. Đồng Miểu mở nhanh gấp hai lần, nghe qua một lượt.
Chu Nhã Như cũng đi học lại. Khí sắc của cô ấy tốt hơn nhiều, chỉ hơi gầy.
Cô ấy còn cố ý tặng quà cho Đồng Miểu và Khương Dao, nói là đặc sản ở quê.
Giấy tờ trên bàn của cô đã chất thành đống dày gần bằng từ điển Oxford, nhưng Đồng Miểu chỉ nhìn thoáng qua, cuộn lại rồi ném vào thùng rác.
Thoáng chốc đã đến lúc kiểm tra toán học. Trong bảng xếp hạng của khoa, tên Chu Nhã Như lại vươn lên vị trí thứ nhất, cũng không vì khoảng thời gian nghỉ ngơi này mà không vực dậy được.
Chu Nhã Như mới hoàn toàn thả lỏng.
Thời tiết ấm dần lên, cây cối xanh tươi lấp ló sau những cành cây trơ trọi. Hoàng hôn phía xa tỏa ra hương cỏ thơm mát trong không khí.
Đồng Miểu vẫn không tham gia lớp học buổi tối còn Khương Dao vì để trụ vững ở lớp A đã bắt đầu mất ăn mất ngủ.
Cũng may bảo vệ trường học chịu trách nhiệm, gần đây trị an tốt hơn nhiều. Ban giám hiệu bố trí bảo vệ ngầm mặc thường phục dọc theo đường đến tiểu khu chủ yếu để bảo vệ học sinh, phụ nữ và trẻ em.
Vào buổi tối, chú Tư cùng Tư Trạm đi tới một bữa tiệc nào đó. Thật ra không cần nói thì Đồng Miểu cũng biết đó là nhân vật lớn nên chú Tư mới kéo Tư Trạm theo.
Cô cảm thấy Tư Trạm rất có chủ ý. Đừng nhìn hắn ở trường học cực kì cuồng vọng nhưng ra ngoài xã giao lại là hậu bối tốt cần cù chịu khó nói ngọt.
Hắn luôn biết rõ cái gì đối với bản thân là tốt nhất, rất khi làm điều gì quá đáng khiến người ta vô cùng an tâm.
Về đến nhà, Đồng Miểu dọn dẹp sơ phòng khách rồi mới bật máy tính lên bắt đầu download file nén Tư Trạm gửi cho cô.
Bên trong file nén là so sánh các máy móc nổi tiếng Tư Trạm sưu tập từ nước ngoài. Nếu quả thật có thể phát hiện ra đội Đấu Ngưu của Mạnh Tĩnh Nông copy thì chỉ cần một bưu phẩm là hủy tư cách thi đấu của cậu ta.
Đồng Miểu nhớ lại hình dạng robot Đấu Ngưu đã khắc sau trong đầu.
Cũng may thứ cô xem qua đều gần như không thể quên nên so sánh cũng không quá khó khăn.
Đồng Miểu nằm nhoài phía trước máy tính, con chuột nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt tập trung, tay trái ghi lại những số liệu cô nghi ngờ bị lấy cắp.
Cỡ hơn hai tiếng, cô có thể xác nhận được robot Đấu Ngưu kia của Mạnh Tĩnh Nông kết hợp ba robot xuất sắc thi đấu ở nước ngoài.
Trong đó bị lấy cắp nhiều nhất chính là robot Thiểm Diệu quán quân nước Anh.
Cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay, trong lòng bàn tay đã thấm mồ hôi.
Thực ra Mạnh Tĩnh Nông đang ở trên ranh giới vi phạm quy định.
Muốn nói cậu ta hoàn toàn ăn cắp ý tưởng, không động não chút nào thì lại là vu khống cậu ta.
Đấu Ngưu có những thứ do cậu ta chế tạo, nhưng cũng đã lấy ý tưởng từ ba robot kia.
Bản báo cáo đã được gửi cho ban tổ chức, Mạnh Tĩnh Nông có thể bị hủy tư cách, hoặc cũng có thể được bỏ qua.
Dù sao có rất nhiều người làm như cậu ta, cái gọi là pháp luật không trách chúng chính là như vậy.
Nếu thật sự tra xét kĩ lưỡng, ba mươi robot không biết bao nhiêu cái có thể thoát được.
Đồng Miểu co chân trên ghế, hai tay ôm chân mình, hơi ngẩn ra.
Đột nhiên, tiếng nhắc nhở của mail vang lên.
Cô lấy lại tinh thần, phát hiện nó đến từ một địa chỉ mình không quen.
[Anh nghe Tư Trạm nói các em bắt đầu tìm sơ hở của Đấu Ngưu, rất cảm ơn các em đã hao tâm tốn sức bất bình vì tôi, nhưng mà bằng sự nghiên cứu của tôi đối với Đấu Ngưu, nó cũng không được coi là lấy cắp đáng xấu hổ. Nếu như báo cáo được gửi đi, chủ trì Phương rất có khả năng sẽ vì tránh hiềm nghi mà hủy bỏ tư cách của Đấu Ngưu. Được rồi, sự đau khổ này tôi đã trải qua không cần phải để người khác cũng chịu đựng. Vì vậy, phiền các em khuyên Tư Trạm, cảm ơn các em lần nữa. ]
—— Từ Phương Hi.
Đồng Miểu giật mình.
Phản ứng đầu tiên của cô là làm thế nào mà Từ Phương Hi biết mail của mình.
Sau đó lại cảm thấy người giỏi internet tìm ra địa chỉ một cái mail cũng không phải là việc khó gì.
Ngón tay cô dừng lại trên bàn phím, vừa gõ môt chữ thì không viết được nữa.
Không biết nên nói gì. Vì dù sao đây cũng là lựa chọn của Từ Phương Hi.
Giống như anh ấy ghi trong mail, cuối cùng có bao nhiêu đau khổ, có lẽ chỉ có bản thân anh ấy trải qua vô cùng sâu đậm nên không muốn so đo.
Đồng Miểu nghĩ đến Lương Mỹ Kinh, lại nghĩ đến Chu Nhã Như, cô đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
Lương Mỹ Kinh tiếc nuối trường thi, tâm trạng Tuần Như Nhã suy sụp, tất cả nguyên nhân chẳng qua là cốc nước thủy tinh bị đổ của cô.
Cốc nước khiến Tư Trạm phản kích, Từ Mậu Điền ghi hận, Trần Khải gào thét phẫn nộ rồi bị buộc thôi học và vì thay đổi kết quả xử lí, cô chọn tham gia thi đấu.
Lúc đầu chỉ là cánh bướm nhỏ bé nhưng cuối cùng ai biết sẽ phát triển thành cái gì đây?
Nếu cô nhất thời kích động gửi đi, có lẽ sẽ thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Mạnh Tĩnh Nông.
Nghĩ tới đây cô nhíu mày, không có can đảm gửi đi.
Nhìn lại mail Từ Phương Hi gửi một lần nữa, hàng mi Đồng Miểu hơi run, từ từ xóa báo cáo mình đã viết xong.
Giao diện trống không khiến cô cảm thấy giải thoát, cũng khiến cô cảm thấy mình không hổ thẹn với hai lời cảm ơn của Từ Phương Hi.
Về việc khuyên nhủ Tư Trạm như thế nào, ăn nói với Tư Trạm như thế nào Đồng Miểu cũng không biết.
Nhìn ý tứ của Từ Phương Hi có lẽ cũng không khuyên được Tư Trạm nên bất đắc dĩ phải gửi mail cho cô.
Đồng Miểu xoa huyệt thái dương, thở dài: "Cái tên Mạnh Tĩnh Nông này thật đáng ghét."
Cô lẩm bẩm, miệng vểnh lên, phồng má.
Đột nhiên, phía sau cổ hơi ngứa dọa cô giật bắn.
Đồng Miểu vội vàng quay đầu lại, Tư Trạm đứng sau lưng cô, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần.
Cô bỗng cảm thấy đỏ bừng mặt đứng lên, cài chặt nút áo ngủ, không nói nên lời: "Cậu... cậu tới sao không gõ cửa?"
Tư Trạm nhíu mày, thẳng người dậy khoanh tay trước иgự¢, nâng cằm về hướng cửa: "Cửa không đóng."
Đồng Miểu nhìn cửa phòng, quả nhiên không đóng, thêm việc trong phòng cô không có thảm, tiếng bước chân gần như bị che lấp hết.
Cũng trách cô tập trung suy nghĩ quá, cảm giác bị giảm xuống.
"Vậy cậu... cậu tới gần làm gì?"
Ánh mắt Đồng Miểu hơi né tránh, ngón tay vô thức nắm chặt ống quần, bất an nuốt nước bọt.
Còn chưa nghĩ sẽ nói thế nào với Tư Trạm, hắn đã tự tiện xông vào, cũng không biết đã nhìn được bao nhiêu.
Tư Trạm nheo mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt Đồng Miểu.
Mắt to chớp động, ướƭ áƭ trong sáng, đáy mắt chột dạ, chỉ hận không thể từ ánh mắt nói ra.
Hắn cong môi, hứng thú bước hai bước đến trước mặt Đồng Miểu, nhìn cô cẩn thận lui về phía sau, lông mi dài rũ xuống.
"Nhỏ tóc quăn, cậu đã làm sai chuyện gì rồi?"
Giọng hắn trầm thấp, Ⱡồ₦g иgự¢ hơi rung, giọng điệu đầy bông đùa, trên người mang mùi hương bạc hà lẫn rượu vang.
Đồng Miểu luôn cảm thấy lời nói của hắn không rõ ràng, mang sự trêu chọc khiến cô rung động.
"Cậu... nói linh tinh gì đấy!"
Cô dùng tay đẩy Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, cứng rắn, không động đậy.
Tư Trạm cúi người đến bên tai cô, thấp giọng nói: "Tớ đã uống rượu, nếu cậu không nói thật, tớ sẽ hôn cậu."