Mối Tình Đầu Của Anh

Chương 95: Mối Tình Đầu Của Anh


trước sau

Đồng Miểu không ngờ Tư Trạm nói được làm được.

Đội huấn luyện quân sự của họ đứng giữa sân thể dục, ánh nắng chiếu thẳng xuống, đây là nơi mọi người ít tới nhất trong giờ giải lao.

Thời tiết thật sự quá nóng bức, lại còn mặc bộ quần áo quân phục loại kém chất lượng, mồ hôi cứ đầm đìa.

Nhất là vào buổi chiều, giáo viên vừa cho nghỉ ngơi là mọi người ngồi bệt xuống đất, không còn sức để luyện tập.

Đồng Miểu cũng không ngoại lệ.

Cô ôm lấy hai chân vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cố gắng không để ánh mặt trời chiếu vào mặt mình.

Nghỉ được chút nào thì hay chút đấy.

Cô đang rũ rượi ngồi trên đất thì bạn cùng phòng vỗ vai.

“Này...Đồng Miểu.” Tương Ngọc Như do dự gọi cô.

Đọc Full Tại thichtruyen.vn

Cô mơ màng ngẩng đầu, chợt thấy trước mặt có một bóng người. Là Tư Trạm đang xách một túi thạch hoa quả còn cầm một chiếc ô che nắng.

Tức khắc cô thẳng người dậy, ngơ ngác nhìn Tư Trạm.

Trên cổ trên mặt Tư Trạm đều là mồ hôi, mồ hôi từ tóc nhỏ giọt xuống xương quai xanh thấm vào áo phông trắng.

“Em bổ sung ít đường đi, đừng để bị cảm nắng, sao trong lớp không có ai che ô vậy? Lúc giải lao thì che ô cho dễ chịu.”

Tư Trạm ngồi xổm xuống, che ô phía sau cho Đồng Miểu, rồi đặt túi thạch hoa quả vào lòng cô, bàn tay thản nhiên lau mồ hôi trên trán cô.

Tương Ngọc Như hít một ngụm khí lạnh, ngừng thở nhìn Tư Trạm và Đồng Miểu.

Đương nhiên cậu ta biết Tư Trạm là ai, hôm qua còn tán chuyện về cậu bạn này, hôm nay còn có sinh viên trong lớp tới phòng máy tính lén ngắm, không ngờ buổi chiều anh bạn đẹp trai chủ động xuất hiện. Nhưng... tới vì Đồng Miểu.

Trước mặt bạn cùng phòng mà tỏ ra thân thiết với Tư Trạm như vậy, Đồng Miểu cảm thấy hơi ngại, cô lắp bắp hỏi: “Anh... Anh vừa chạy đi mua à?”

Cô ôm túi thạch hoa quả, liếm môi, không dám đối diện với Tư Trạm.

“Ừm, chỗ em nóng quá, không có bóng râm nào cả, mua sớm sợ thạch hết lạnh mất.”

Tư Trạm lại tỏ ra thản nhiên hơn cô nhiều, ánh mắt chăm chú nhìn mặt Đồng Miểu, sự yêu thương trong ánh mắt không thể nào che giấu.

Đồng Miểu vội đẩy tay hắn, không đành lòng nói: “Vậy anh... mau nghỉ ngơi đi, chắc là mệt ૮ɦếƭ rồi.”

Nhưng Tư Trạm lại ngồi đối diện Đồng Miểu, một tay chống đầu gối, chẳng có ý tứ gì cứ nói trắng ra: “Muốn ngắm em một chút.”

Phút chốc Đồng Miểu xấu hổ tới đỏ bừng tai, khuôn mặt nóng bừng.

Trong lớp vang lên một loạt tiếng hô cảm thán, có người xem có gì hot, có người hâm mộ, cũng có người hớt hả chạy đi tám với bạn.

Tư Trạm thản nhiên hất cằm, vẫy tay với bạn cùng lớp của Đồng Miểu: “Chào mọi người nhé, tôi là bạn trai của em ấy.”

Trong lớp có không ít người đáp lại hắn, vẫy tay với hắn, trong lòng họ còn thầm nghĩ, cậu ấy thân thiện nhỉ, sao có tin đồn lạnh lùng kiêu ngạo lắm.

Đồng Miểu đứng góc lớp trong nháy mắt bị cả lớp nhìn lại thì trở nên căng thẳng, cô lặng lẽ nắm tay Tư Trạm, nắm thật chặt, tựa như hắn có thể truyền thêm sức mạnh cho cô.

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, Tư Trạm cố tình sang lớp chào hỏi các bạn cô là bởi vì bức thư tình ngày hôm qua, bởi vì nó khiến Đồng Miểu không vui.

Thêm vào đó sau này chắc sẽ bị làm phiền, không bằng công khai ngay từ đầu, nếu không sẽ lại có người cố tình đi qua khoa máy tính, lén lút ngắm hắn.

Đa số người tới xem đều là vì cái hot search tân sinh viên nhưng một khi biết hắn có bạn gái thì sẽ không tới góp vui nữa.

Đọc Full Tại thichtruyen.vn

Huấn luyện viên không chênh lệch tuổi nhiều lắm so với tân sinh viên nên đối với chuyện tình yêu nam nữ thì rất thích nghe ngóng, thầy tới trêu Tư Trạm: “Em này học lớp nào đấy, để tôi đi nói chuyện với thầy em, cho sang lớp này học luôn chứ cứ được nghỉ là lại chạy sang đây.”

Đồng Miểu nắm tay Tư Trạm chặt hơn, ngượng ngùng cúi đầu.

Tư Trạm để cô nắm lấy, quay lại cười: “Chào thầy, em học bên khoa máy tính, bấy lâu nay muốn được sang lớp thầy lắm rồi.”

Hắn thản nhiên bày tỏ tình yêu với Đồng Miểu, khiến các sinh viên khoa y âm thầm cảm thán.

Đương nhiên trêu đùa thế thôi, sau khi hết giờ giải lao Tư Trạm vẫn về lớp mình, từ giữa sân thể dục về phía đông nam bao gồm rất nhiều khoa.

Chuyện hắn tới gặp bạn gái ở khoa y bắt đầu được lan truyền.

Huấn luyện viên chỉnh lại mũ hô to: “Chú ý, chờ bạn học Đồng Miểu ăn xong thạch hoa quả chúng mình sẽ bắt đầu bài tập.”

Da mặt Đồng Miểu rất mỏng, cả buổi chiều đỏ từ tai tới tận xương quai xanh, giống như vừa bước ra từ Ⱡồ₦g hấp.

Nhưng cô vẫn an ủi chính mình, may là Tư Trạm không làm y lời hắn nói, chỉ công khai gặp mặt, nếu không thì không sống nổi mất.

Khóa huấn luyện quân sự tuy gian truân nhưng ngắn ngủi, sau khi trực một đêm ở Bắc Kinh là xong hoàn toàn.

Đồng Miểu bị rám đen một chút nhưng trông rất có sức sống.

Gần như cả khoa y và khoa máy tính đều biết chuyện tình giữa cô và Tư Trạm, người nào có chút tình ý với Đồng Miểu đều đã ૮ɦếƭ tâm, còn người nào để ý Tư Trạm cũng không còn quan tâm nữa.

Sự háo hức nhanh đến cũng nhanh đi, ở Thanh Hoa có rất nhiều tài năng, ngoại hình nổi bật, các hotboy được clb để ý rồi săn đón, tung hô nên dần dần không còn mấy người làm phiền bọn họ.

Tương Ngọc Như cầm xấp tờ giấy tuyên truyền đi vào ký túc xá, thở dài: “Tớ phải tới căn tin ăn một bữa no mới được, nhận gần mười phiếu báo danh clb, các cậu có thấy hứng thú không?”

Cậu ta trải các tờ giấy báo danh trên mặt bàn, bắt đầu đếm: “CLB Anime, CLB Khiêu vũ, CLB Thanh niên, CLB Người mẫu, CLB Báo chí, Hội sinh viên…”

Trần Khả Khanh ngẩng đầu nói: “Buổi tuyển đầu tiên vẫn chưa tuyển xong à, tớ đăng kí rồi.”

Tương Ngọc Như chu miệng: “Chắc là chưa đủ người.”

Trần Khả Khanh quay sang nhìn Đồng Miểu: “À đúng rồi, hội sinh viên học tập vẫn còn thiếu người đấy, hội trưởng nhờ tớ tìm thành viên, các cậu muốn tham gia không?”

Tương Ngọc Như đã đăng kí không ít CLB, hai ngày nay bận rộn thi vòng 2, Trần Khải Khanh chủ yếu hỏi Đồng Miểu, theo như cậu ta biết thì Đồng Miểu không tham gia CLB nào.

Đồng Miểu đặt di động xuống, ngẩng đầu nhìn Trần Khả Khanh: “Tớ...Thôi, tớ chỉ tập trung học thôi.”

“Nhưng tớ nghĩ nên tham gia một CLB, chứ không thì ngay cả một anh chị khóa trên cũng không biết, không biết ai hướng dẫn để đăng kí khóa học nữa.”

Đúng là Đồng Miểu chưa từng lo lắng tới chuyện này, cô chỉ nghĩ học theo các chương trình của nhà trường là xong, cứ theo lộ trình là được.

Trần Khả Khanh cũng khuyên: “Đúng đấy, có lớp chấm điểm khó cũng có lớp thoải mái, có lớp giáo viên biến thái lắm, chúng mình không có kinh nghiệm, phải nhờ các anh chị rồi.”

Nếu nói vậy thì có lý thật.

Đồng Miểu nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu: “Thế được, tớ đăng kí xem sao.”

Đọc Full Tại thichtruyen.vn

Trần Khả Khanh quay người lấy di động: “Cậu chờ chút, tớ báo với hội trưởng một tiếng, chiều nay cậu cứ tới thẳng đấy nhé.”

Thực sự cô rất căng thẳng với việc phỏng vấn, trước kia cô tham dự không ít trận đấu nhưng chưa từng bị phỏng vấn.

Cô thuộc kiểu người không thích thể hiện, ở cùng mọi người rất chậm hòa nhập, nếu không phải do thành tích học tập hơn người thì đã không được chú ý.

Buổi phỏng vấn diễn ra ở một phòng nhỏ trên tầng ba tòa nhà đối diện trường, nghe nói ba người phỏng vấn cùng lúc.

Buổi chiều Tư Trạm không có việc gì nên tới xem Đồng Miểu.

Đồng Miểu cẩn thận trang điểm, còn đánh son, lòng bàn tay đẫm mồ hôi đứng xếp hàng ở cửa.

Tư Trạm vuốt ve đầu cô, buồn cười nói: “Một cái hội sinh viên thôi mà em, tác dụng lớn nhất của việc tuyển em là nghe ngóng tình hình, đừng căng thẳng như thế.”

Đồng Miểu khẽ thở ra: “Nhưng bạn cùng phòng em kể mỗi lần tuyển người, loại bỏ không ít người đâu.”

“Bị loại càng tốt, anh không muốn cứ cuối tuần em lại đi giúp hội, không còn thời gian cho anh.”

“Tiếp theo, Đồng Miểu.” Một người bên trong gọi tên.

Đồng Miểu chưa kịp trả lời Tư Trạm đã vội vàng đẩy cửa đi vào.

“Chào hội trưởng.” Cô nhỏ giọng thưa, đứng ngập ngừng ngoài cửa nhìn vào trong phòng.

Hội trưởng hội học tập ngẩng đầu, vừa trông thấy Đồng Miểu thì lập tức ngẩn ra.

Trong nháy mắt Đồng Miểu cũng nhớ ra cô ta là ai.

Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, sắc trời u ám, cô cố gắng né khỏi Đổng Thành, vị hội trưởng này chính là cô gái liên tục xin xỏ sau lưng Đổng Thành.

Cô vẫn nhớ rõ mình còn nói một cậu với cô ta: “Cha mẹ em không giống cha mẹ chị đâu, chị dùng sai cách rồi.”

Khi đó sắc mặt cô rất khó coi, giọng nói lạnh lùng thậm chí còn có ý giễu cợt. Đây chính là ấn tượng đầu tiên cô để lại cho vị hội trưởng này.

Đồng Miểu vội vàng rời mắt, hàng lông mi run rẩy, trầm mặc không nói gì.

Cuộc phỏng vấn này không còn hi vọng rồi.

Ủy viên bên cạnh không biết gì vẫn tiếp tục giới thiệu: “Đây là chủ nhiệm hội học tập của chúng mình Thôi Niệm, phó chủ nhiệm Quách Chương, Lưu...”

Đồng Miểu cứng đờ người gật đầu, tiếp tục im lặng.

Ủy viên đẩy cô: “Hay là cậu tự giới thiệu đi.”

Đồng Miểu bình tĩnh lại, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em định...”

“Em ấy qua.”

Thôi Niệm đột nhiên bình tĩnh nói.

Đồng Miểu sững sờ, dùng ánh mắt khó tin nhìn Thôi Niệm.

Thôi Niệm tựa vào ghế, đôi mắt ghim chặt vào người Đồng Miểu, chầm chậm mỉm cười: “Chúc mừng em gia nhập hội học tập.”

Tuy trên mặt cô ta cười tươi nhưng trong ánh mắt không hề mang ý cười, tuy hai phó hội trưởng không hiểu nhưng vẫn không thắc mắc.

Ánh mắt Đồng Miểu dừng lại ở ngón tay cầm 乃út của cô ta.

Cô ta nắm 乃út rất chặt, móng tay hơi trắng bệch, đầu 乃út chạm vào tờ giấy thành một chấm đen nhỏ.

“Xin lỗi, em không làm được đâu ạ, cảm ơn mọi người.”

Cô cúi thấp người, lễ phép cúi đầu với ba vị giám khảo rồi chầm chậm ra ngoài cửa.

Thôi Niệm không thích cô, thậm chí vì cô có quan hệ với Đổng Thành mà còn căm ghét.

Những cảm xúc đó không hề che giấu mà còn thẳng thắn bộc lộ ra bên ngoài như thể chúng biết rằng cô ta sẽ từ chối giấu đi.

Lúc ra khỏi cửa, cô còn nghe thấy Thôi Niệm thẳng thắn nói với hai người còn lại: “Con kia kìa, là con gái của Đổng biến thái.”

Xem ra, Đổng Thành trước sau như một đều không được chào đón, không ngờ sẽ có một ngày vì Đổng Thành mà cô bị liên lụy!

 

 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!