Chiều hôm ấy, trời bất chợt đổ mưa to. Cả trường náo loạn, học sinh chen nhau trú dưới mái hiên. An Nhiên cầm cặp, định gọi điện cho mẹ thì Minh Hoàng đã kéo tay cô chạy về phía phòng thực hành cũ.
Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn tiếng mưa rào rào đập lên mái tôn. Nước mưa hắt qua ô cửa sổ cũ, tạo thành làn hơi ẩm mát lạnh. Nhiên đứng dựa vào tường, áo sơ mi ướt lấm tấm, vạt tóc bết vào má.
Hoàng nhìn cô, ánh mắt chợt dừng lại. Khoảnh khắc ấy, không còn ồn ào, không còn bạn bè xung quanh, chỉ còn hai đứa trong khoảng không hẹp, tim đập cùng một nhịp.
---
“Ướt hết rồi.” – Hoàng đưa tay phủi nhẹ giọt nước trên vai cô.
Nhiên giật mình, tim đập thình thịch. Bàn tay cậu ấm nóng, chạm thoáng qua nhưng khiến toàn thân cô run lên. Cô khẽ lùi lại, nhưng lưng đã chạm vào bức tường lạnh. Không còn đường lùi nữa.
Hoàng tiến một bước, khoảng cách rút ngắn đến mức hơi thở phả vào nhau. Nhiên ngẩng mặt, đôi mắt lạc vào đôi mắt cậu. Trong đáy mắt ấy, cô thấy rõ thứ cảm xúc không còn là tình bạn.
“An Nhiên…” – Hoàng thì thầm, giọng khàn khàn.
Cô không đáp, chỉ nghe rõ nhịp tim mình dội vang trong lồng ngực.
---
Cậu nâng cằm cô lên, chậm rãi cúi xuống. Nụ hôn thoáng qua, nhẹ như lông vũ, nhưng đủ để toàn thân Nhiên run rẩy. Một luồng điện chạy dọc sống lưng, bản năng bùng lên, khiến cô không kịp suy nghĩ gì khác.
Nụ hôn vụng về, chạm rồi vội tách ra, cả hai ngượng ngùng nhìn nhau. Nhưng đôi mắt Hoàng lại sáng lên, khát khao không giấu nổi. Cậu kéo cô sát vào ngực, siết chặt.
“Xin lỗi… nhưng tao không kìm được nữa.” – Hoàng thở gấp, trán tì vào trán cô.
Nhiên cắn môi, không dám nhìn thẳng. Nhưng trong lòng, cô biết rõ – bản thân cũng chẳng muốn thoát ra.
---
Ngoài kia, mưa vẫn rơi xối xả, như che đi tất cả. Trong căn phòng cũ kỹ, hai tâm hồn tuổi mười bảy lần đầu đối diện với thứ bản năng mãnh liệt. Vừa ngọt ngào, vừa nguy hiểm.
Khi mưa ngớt, cả hai mới rời nhau ra, mặt đỏ rực. Không ai dám nói lời nào. Nhưng trên đường về, chỉ cần một cái chạm khẽ tay thôi, trái tim họ đã tự thú nhận tất cả.
Thanh xuân – từ hôm nay – đã rẽ sang một lối khác, không còn là bình yên thuần khiết, mà là vùng đất rực lửa khao khát.