Những tháng ngày trôi qua, Phong vẫn chìm đắm trong vòng xoáy của Nga và
Thảo. Một bên là dục vọng cuồng nhiệt xen lẫn nỗi sợ hãi từ mối quan hệ cấm kỵ,
một bên là sự giải tỏa bản năng không ràng buộc. Cuộc sống của Phong tưởng
chừng đầy đủ, nhưng sâu thẳm trong anh, một cảm giác trống rỗng, vô định cứ lớn
dần, như một cơn khát vô hình. Anh là kẻ săn mồi, nhưng giờ lại bị săn đuổi; là
người tự do, nhưng lại bị xiềng xích bởi chính những lựa chọn của mình. Có
những đêm, nằm một mình sau những cuộc ái ân vội vã, anh tự hỏi, rốt cuộc anh
đang tìm kiếm điều gì, hay liệu có một bến đỗ nào thật sự dành cho anh.
Và rồi, giữa những bộn bề ấy, một tin nhắn bất ngờ xuất hiện trên màn hình
điện thoại Phong, xé toạc màn đêm tĩnh lặng, như một khúc ca dịu êm vang vọng
từ quá khứ: "Anh Phong vẫn khỏe chứ? Em vừa thấy tấm hình anh đăng trên
Facebook, trông anh gầy đi nhiều quá."
Tin nhắn đến từ Vy.
Phong khẽ giật mình, một cảm giác bâng khuâng chợt dâng lên. Đã lâu rồi anh
không chủ động liên lạc với Vy, như thể cố tình giấu mình khỏi ánh sáng trong
trẻo của cô. Cô gái này, anh nhớ như in, là người đã cùng anh trải qua những
rung động đầu đời, là mối tình đầu trong sáng như giọt sương mai, và cũng là
người đầu tiên Phong nếm trải "trái cấm" ngọt ngào.
Vy, hai mươi bảy tuổi, cùng tuổi với anh, mang một vẻ đẹp dịu dàng, trong
sáng tựa bông hoa e ấp. Cô có mái tóc dài óng ả, mềm mại, đôi mắt to tròn, long
lanh như hồ thu và nụ cười hiền hậu luôn thường trực trên môi, xoa dịu mọi muộn
phiền. Vy là tuýp phụ nữ thông minh, độc lập, nhưng lạ thay, trong tình yêu cô
lại vô cùng chung thủy, thậm chí là cố chấp đến mức đáng thương. Với
Vy, Phong không chỉ là người đàn ông tuyệt vời nhất, anh còn là cả thế giới, là
vầng dương soi sáng cuộc đời cô, và cô chỉ biết có anh trong tình yêu, trọn vẹn
và thuần khiết. Dù Phong đã trăng hoa đủ kiểu, dù họ đã chia tay công
khai, Vy vẫn luôn giữ một vị trí đặc biệt trong trái tim anh, và anh biết,
trong lòng cô cũng vậy. Với Vy, Phong mãi mãi là tình đầu, tình cuối, bất chấp
mọi lỗi lầm hay sự phản bội. Cô chưa từng công khai hẹn hò với ai khác kể từ
khi họ chia tay, và luôn sẵn lòng đón nhận Phong bất cứ khi nào anh ghé, như
một dòng sông nhỏ âm thầm chờ đợi con thuyền trở về bến.
Phong nhớ những buổi hẹn hò của họ ngày trước, những kỷ niệm êm đềm, lãng
mạn như một khúc nhạc du dương, khác hẳn với sự cuồng nhiệt đầy bản năng của
Thảo hay sự ám ảnh rợn người của Nga. Vy không sôi nổi hay táo bạo, nhưng lại
có một sự tinh tế, thấu hiểu đến lạ kỳ, như thể cô có thể đọc được từng suy
nghĩ ẩn sâu trong tâm hồn anh. Cô luôn quan tâm đến từng chi tiết nhỏ trong
cuộc sống của Phong, từ sở thích đến những mối quan hệ xã giao. Cô dõi theo anh
trên mạng xã hội, để ý từng bức ảnh, từng dòng trạng thái, và đôi khi, cô lại
có những câu hỏi "vô tình" nhưng lại cực kỳ nhạy bén, như một tia
sáng xuyên thấu màn sương dày đặc.
"Anh Phong dạo này hay đi ăn tối ở mấy nhà hàng sang trọng quá ha? Đi
với đối tác hay với ai vậy?" – Vy từng hỏi anh một cách rất tự nhiên,
nhưng ánh mắt cô lại dò xét, như muốn xác định "con mồi" mà Phong
đang nhắm đến. Sự thông minh và khả năng cảm nhận của Vy khiến Phong đôi lúc
phải dè chừng, bởi anh biết, cô ấy có thể nhìn thấu một phần nào đó cái thế
giới phức tạp của anh. Tuy nhiên, về Nga, Vy tuyệt đối không biết được chính
xác là gì và là ai, cô chỉ lờ mờ đoán được Phong có một mối quan hệ kín đáo, bí
mật nào đó mà anh không muốn công khai.
"Anh vẫn khỏe," Phong nhắn lại Vy, giọng điệu tự nhiên nhất có
thể, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác phức tạp, xen lẫn chút nhẹ
nhõm. Mối quan hệ với Vy luôn là một vùng an toàn, một bến đỗ bình yên mà anh
có thể trở về khi mệt mỏi, nơi anh được Vy bao dung và yêu thương vô điều kiện,
như một dòng nước mát lành xoa dịu tâm hồn khô cằn. Và, vào lúc này, anh chợt
nhận ra mình đang cần sự bình yên ấy hơn bao giờ hết.
Chiều hôm đó, Phong chủ động hẹn Vy đi cà phê. Anh chọn một quán nhỏ, ấm
cúng, nơi họ từng có những buổi hẹn hò đầu tiên, nơi những kỷ niệm ngọt ngào
vẫn còn vương vấn trong không khí. Khi Vy bước vào, nụ cười hiền hậu của cô vẫn
dịu dàng như ngày nào, làm bừng sáng cả không gian. Cô mặc một chiếc váy pastel
trang nhã, mái tóc dài buông xõa ngang vai, toát lên vẻ thanh thoát, thuần
khiết, như một nàng thơ bước ra từ câu chuyện cổ tích. Nhìn Vy, Phong bỗng thấy
lòng mình nhẹ nhõm lạ thường, mọi gánh nặng dường như tan biến.
"Anh Phong dạo này bận lắm à? Em gọi mấy lần mà không thấy anh nghe
máy," Vy hỏi, giọng điệu không hề trách móc, chỉ đầy sự quan tâm chân
thành và nỗi nhớ nhung âm ỉ. Đôi mắt to tròn của cô nhìn thẳng vào anh, dường
như muốn đọc thấu mọi suy nghĩ ẩn giấu trong tận cùng tâm hồn anh.
Phong khẽ cười, một nụ cười thật tâm hơn những nụ cười xã giao mà anh thường
dùng. "Anh bận thật. Em dạo này thế nào?"
"Em vẫn vậy thôi," Vy nói, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt vẫn không
rời khỏi anh. "Vẫn đi làm, vẫn đọc sách, vẫn... nhớ anh."
Câu nói cuối cùng của Vy nhẹ như gió thoảng nhưng lại đánh mạnh vào tâm trí
Phong, khơi dậy những cảm xúc sâu kín. Anh biết Vy nói thật. Cô luôn là người
như vậy, chung thủy đến mức cố chấp, một lòng hướng về anh dù anh có trăng hoa
đến nhường nào. Sự bao dung và tình cảm vô điều kiện của Vy đôi khi khiến Phong
cảm thấy tội lỗi, như một vết cứa vào lương tâm, nhưng cũng chính vì thế mà anh
luôn coi cô như một bến đỗ an toàn, một nơi anh có thể trở về mỗi khi mệt mỏi,
để tìm lại chính mình.
Buổi nói chuyện cứ thế kéo dài, như một dòng chảy êm đềm của cảm xúc. Họ
không nhắc đến những chuyện đã qua, cũng không nói về tương lai. Chỉ là những
câu chuyện đời thường, những chia sẻ nhỏ nhặt, nhưng đủ để khơi dậy lại sợi dây
kết nối vô hình giữa họ, một sợi dây của tình yêu và định mệnh. Phong kể cho Vy
nghe về những áp lực công việc, về những chuyến đi công tác, và Vy lắng nghe
anh một cách chăm chú, thấu hiểu, như thể cô đang chia sẻ gánh nặng cùng anh.
Khi đồng hồ điểm chín giờ tối, Vy khẽ đề nghị, giọng nói như tiếng chuông
ngân: "Anh Phong có muốn ghé nhà em không? Mẹ em vừa làm món cà ri anh
thích đấy."
Phong không chút do dự. Đã rất lâu rồi anh mới cảm nhận được hơi ấm gia
đình, sự thoải mái đến lạ lùng như thế này. Khi họ bước vào căn nhà nhỏ của Vy,
mùi cà ri thơm lừng lan tỏa, và mẹ Vy đón anh bằng một nụ cười phúc hậu như con
trai trong nhà, ấm áp và gần gũi. Bữa cơm tối diễn ra trong không khí ấm cúng,
quen thuộc, như chưa hề có bất kỳ cuộc chia ly hay sóng gió nào từng xảy ra.
Đêm đó, Phong không về. Vy không nói gì, chỉ chuẩn bị sẵn chiếc giường nhỏ
cho anh trong phòng khách, với bộ ga trải giường thơm tho và chiếc gối mềm mại.
Nhưng khi mọi ánh đèn đã tắt, và chỉ còn lại ánh trăng yếu ớt chiếu qua khung
cửa sổ, Vy khẽ mở cửa phòng anh, trái tim cô đập những nhịp đập dịu dàng.
"Anh Phong ngủ chưa?" Giọng cô thì thầm, nhẹ nhàng như hơi thở,
như một lời mời gọi êm đềm.
Phong không trả lời, chỉ khẽ dịch người, tạo một khoảng trống trên chiếc
giường nhỏ. Vy hiểu ý. Cô nhẹ nhàng trèo lên, nằm nép vào lòng anh, cảm nhận
hơi ấm và mùi hương quen thuộc. Không cần một lời nói, không cần một hành động
vội vã, chỉ có sự ôm ấp dịu dàng, quen thuộc, như hai mảnh ghép tìm thấy nhau
sau bao ngày lạc lối.
Với Vy, đó không phải là sự cuồng nhiệt của bản năng như với Nga,
hay sự phóng khoáng không ràng buộc như với Thảo. Đó là sự hòa quyện của tình
yêu sâu đậm, của sự nhớ nhung đến khắc khoải, và của một mối quan hệ đã khắc
sâu vào tiềm thức, nơi Phong luôn là người tuyệt vời nhất, là chân ái của cuộc
đời cô. Vy khẽ vuốt ve mái tóc anh, thì thầm những lời yêu thương cũ
kỹ, những kỷ niệm ngọt ngào như những giọt nắng ban mai. Phong ôm chặt cô, cảm
nhận hơi ấm và sự bình yên mà anh đã đánh mất bấy lâu. Anh biết, anh đang lợi
dụng tình cảm của Vy, nhưng vào khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn chìm đắm trong sự
dịu dàng và bao dung vô bờ bến của cô, để tâm hồn được nghỉ ngơi.
Trên chiếc giường đó, Phong luôn làm cho Vy thỏa mãn một cách tuyệt
đối, đưa cô đến đỉnh cao của cảm xúc. Cơn cực khoái của cô kéo dài
mãi, những tiếng nức nở và tiếng rên khe khẽ vẫn còn vương vấn trong không khí,
ngay cả khi Phong đã rút vũ khí, cơ thể cô vẫn còn run rẩy và quấn chặt lấy
anh, chìm đắm trong dư vị của hoan lạc, như một bản giao hưởng của tình yêu và
dục vọng. Với Vy, mỗi lần ở bên Phong là một sự dâng hiến trọn vẹn, một minh
chứng cho tình yêu duy nhất mà cô dành cho anh, một tình yêu không cần điều
kiện, không cần lời hứa hẹn, chỉ cần anh quay về.
Mối quan hệ "nửa vời" của Phong và Vy cứ thế tiếp diễn, như một
dòng chảy ngầm của số phận. Dù Phong vẫn tiếp tục trăng hoa, và Vy vẫn âm thầm
theo dõi những động tĩnh của anh, nhưng mỗi khi Phong cần một "vùng an
toàn", một nơi để tìm thấy sự bình yên và được yêu thương vô điều kiện, Vy
vẫn luôn ở đó, sẵn sàng đón nhận anh bằng cả trái tim, bằng tất cả tình yêu và
sự bao dung của mình. Cô chấp nhận mọi thứ, miễn là Phong vẫn quay về với cô,
dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, vì cô tin, một ngày nào đó, anh sẽ
hoàn toàn thuộc về cô.