mùa hạ chỉ có chúng ta

Chương 6: Chuyến đi hè bão táp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa hè năm đó đến muộn hơn mọi năm, ánh nắng gay gắt nhảy múa trên những con phố nhỏ, làm bừng sáng cả khu phố. Lớp sáu A háo hức chuẩn bị cho chuyến du lịch hè kéo dài ba ngày hai đêm tại một khu nghỉ mát ven biển. Hàn Thiên Tường và Lâm An Nhiên cũng không ngoại lệ. Hai người đứng cạnh nhau trong sân trường, cùng kiểm tra vali, bàn bạc về những đồ vật cần mang theo.

“Cậu đã chuẩn bị đủ chưa?” An Nhiên hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt vẫn tò mò, lấp lánh.

Thiên Tường gật đầu, tay xách ba lô, nhưng vô thức liếc mắt nhìn cô. “Cậu cũng vậy chứ? Mùa hè này chắc sẽ vui lắm.”

An Nhiên mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Mỗi lần ở gần Thiên Tường, cô đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng lần này, không khí hứng khởi của chuyến đi làm mọi cảm xúc trở nên trộn lẫn: vừa háo hức, vừa hồi hộp, vừa lo lắng.

Chiếc xe buýt chở cả lớp lao đi trên con đường rợp bóng cây, tiếng cười nói, tiếng hát vang lên rộn ràng. An Nhiên và Thiên Tường ngồi cạnh nhau, nhưng không dám nói nhiều, mỗi người đều giữ trong lòng những suy nghĩ riêng. Cả hai im lặng, nhưng ánh mắt vẫn tìm đến nhau, và đôi khi, một nụ cười nhẹ đủ để trái tim nhói lên.

Ngày đầu tiên tại khu nghỉ mát, các hoạt động ngoại khóa bắt đầu. Cả lớp được chia thành nhóm, tham gia các trò chơi team building ngoài bãi biển. Những thử thách bắt đầu từ việc kéo co, chạy vượt chướng ngại vật, đến việc giải mật thư và tìm kho báu ẩn trong cát.

Thiên Tường và An Nhiên cùng vào một nhóm, nhưng khi trò chơi kéo co bắt đầu, một hiểu lầm nhỏ xảy ra. Trong lúc Thiên Tường cố gắng kéo dây mạnh hơn, vô tình làm An Nhiên trượt chân và ngã vào cát. Cô bật dậy, phủi cát trên tay áo, nhưng ánh mắt nhìn cậu thoáng giận.

“Thiên Tường… cậu không cần kéo mạnh vậy đâu!” Cô nói, giọng hơi gắt nhưng không quá căng thẳng.

Thiên Tường lúng túng, mặt đỏ bừng: “Xin lỗi… mình không cố ý.” Cậu đưa tay ra, nhưng An Nhiên lắc đầu, quay đi. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách lại xuất hiện – khoảng cách nhỏ nhưng đủ khiến cả hai cảm nhận được rằng, đôi khi tình cảm không nói ra lại tạo ra những hiểu lầm không đáng có.

Buổi chiều, khi cả lớp tham gia trò chơi giải mật thư trên bãi biển, Thiên Tường và An Nhiên phải phối hợp cùng nhau. Ban đầu còn dè dặt, nhưng dần dần, cả hai bắt đầu tìm lại nhịp điệu quen thuộc: cậu hướng dẫn cô cách tìm manh mối, cô chỉ cho cậu cách ghép những mảnh giấy nhỏ.

Trong lúc tìm kiếm, Thiên Tường vô tình chạm vào tay An Nhiên khi trao cho cô mảnh giấy. Lần này, không ai né tránh. Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy sự thấu hiểu, và nụ cười bỗng nhiên rạng rỡ trở lại. Hiểu lầm được hóa giải, khoảng cách biến mất, nhường chỗ cho sự gần gũi và thân thiết vốn có.

Buổi tối, khi cả lớp cùng nhau tổ chức lửa trại, ánh lửa nhấp nhô, soi rọi những khuôn mặt rạng rỡ. Thiên Tường và An Nhiên ngồi cạnh nhau, tay vô thức chạm vào nhau khi cậu đưa cốc nước cho cô. Cô nhìn cậu, tim đập nhanh, nhưng không nói gì. Cậu nhận ra điều đó, và ánh mắt cậu dịu dàng hơn.

Trong lúc trò chuyện cùng các bạn, An Nhiên vô tình nghe một số bạn bàn tán về Thiên Tường và cô bạn khác trong lớp. Một lần nữa, cảm giác ghen tuông nhẹ lại trỗi dậy trong cô. Cô quay mặt đi, cố giấu cảm xúc, nhưng Thiên Tường nhận ra ngay. Cậu đặt tay lên vai cô, giọng trầm ấm: “An Nhiên… đừng lo lắng. Chỉ có cậu là quan trọng với mình thôi.”

An Nhiên không nói gì, nhưng trong lòng ấm áp lạ thường. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra, dù hiểu lầm, dù khoảng cách, họ vẫn luôn quan tâm nhau theo cách riêng. Thiên Tường luôn biết cách xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng cô, dù chỉ bằng một cái chạm, một ánh mắt, một lời nói nhẹ nhàng.

Ngày thứ hai, chuyến du lịch gặp thử thách thực sự: trời đổ mưa lớn, bão biển khiến nhiều hoạt động ngoài trời phải tạm hoãn. Lớp phải tập trung trong nhà nghỉ, nhưng sự cố gắng tạo trò chơi trong nhà lại khiến cả lớp rộn rã tiếng cười.

Thiên Tường và An Nhiên ngồi cạnh nhau, cùng trò chuyện, cùng tham gia các trò chơi trí tuệ, và dần dần, sự thấu hiểu giữa hai người trở nên rõ rệt hơn. Cô nhận ra cậu luôn lắng nghe mình, luôn quan sát từng biểu cảm, từng phản ứng của cô. Cậu không chỉ là người bạn thân, mà còn là chỗ dựa tinh thần khiến cô cảm thấy yên tâm và an toàn.

Buổi tối hôm đó, khi mưa tạnh, cậu và cô cùng nhau ra ban công ngắm biển về đêm. Sóng biển ập vào bờ, tiếng gió thổi qua mái tóc, tạo nên một bản nhạc dịu dàng. Thiên Tường nói: “An Nhiên… hôm nay chúng ta đã hiểu nhau hơn phải không?”

An Nhiên khẽ gật đầu, ánh mắt long lanh: “Ừ… mình nghĩ vậy. Dù có hiểu lầm, mình vẫn thấy cậu luôn quan tâm.”

Câu nói đơn giản nhưng tràn đầy ý nghĩa. Thiên Tường cười, kéo tay cô nhẹ nhàng: “Mình luôn quan tâm cậu mà. Không ai khác có thể thay thế.”

Ngày cuối cùng của chuyến đi, bầu trời trong xanh, biển êm ả. Cả lớp cùng nhau chơi đùa trên bãi cát, nhảy sóng và tạo dáng chụp hình. Thiên Tường và An Nhiên vô tư chạy cạnh nhau, đôi tay vô thức chạm vào nhau mỗi khi cười đùa. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng, dù chuyến đi có thử thách, dù hiểu lầm có xảy ra, họ vẫn luôn ở bên nhau, hiểu nhau hơn, và tình cảm ngày một sâu sắc hơn.

Trên đường về, chiếc xe buýt lăn bánh qua con đường rợp bóng cây, ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, rọi lên mái tóc của hai người. An Nhiên tự nhủ rằng, chuyến đi hè bão táp này không chỉ là kỳ nghỉ, mà còn là một thử thách đầu đời giúp cô và Thiên Tường hiểu nhau, vượt qua những hiểu lầm, và nhận ra rằng trái tim họ đã thay đổi – từ tình bạn thuần khiết sang một tình cảm đặc biệt, sâu sắc và bền chặt hơn.

Khi xe đến trường, An Nhiên và Thiên Tường cùng nhau bước xuống, tay vẫn gần nhau nhưng không nắm. Họ nhìn nhau, nụ cười vừa rạng rỡ, vừa dịu dàng, như muốn nói rằng: dù bao nhiêu thử thách, dù bao nhiêu hiểu lầm, họ vẫn sẽ luôn bên nhau, cùng nhau bước tiếp qua tuổi thanh xuân.

Ánh nắng hè cuối cùng chiếu qua tán cây bàng già, trải dài trên con đường nhỏ dẫn về nhà. Hai trái tim trẻ thơ, sau những ngày bão táp, giờ đã hiểu nhau hơn, gắn kết hơn, và sẵn sàng đón nhận những thử thách tiếp theo của tuổi mới lớn, với lòng tin rằng họ sẽ mãi là chiến binh nhí của nhau, không ai có thể tách rời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×