mùa hạ chỉ có chúng ta

Chương 8: Người thứ ba xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thu đang dần chuyển sang đông, những cơn gió se lạnh ùa qua từng con phố nhỏ, mang theo mùi lá khô và hơi đất ẩm. Sân trường trở nên yên tĩnh hơn, nhưng lòng An Nhiên lại rối bời lạ thường. Sau mùa hè bão táp, những ngày thu bình lặng tưởng chừng sẽ là khoảng thời gian họ tiếp tục gắn bó, nhưng không, một biến cố bất ngờ xuất hiện: một người mới bước vào cuộc sống của họ, khiến trái tim cô bỗng dưng trăn trở.

Người đó là Trần Dạ Minh – bạn học cũ từ lớp khác, vừa chuyển về trường. Cậu là một chàng trai thông minh, hoạt bát, với nụ cười ấm áp và cách nói chuyện tự nhiên khiến bất cứ ai cũng dễ dàng cảm thấy gần gũi. Khi lần đầu xuất hiện trước lớp sáu A, Dạ Minh chào hỏi mọi người bằng giọng điệu vui vẻ, nhưng đôi mắt cậu như vô thức tìm đến An Nhiên, khiến cô không khỏi bối rối.

Hàn Thiên Tường ngồi cạnh cô, ánh mắt lập tức nhíu lại khi nhìn thấy cậu ta. Cậu cảm nhận được một điều lạ lùng – trái tim mình dường như nhói lên, một cảm giác mà trước đây cậu chưa từng trải qua: một chút lo lắng, một chút ghen tuông. Cậu nhận ra rằng, mối quan hệ lâu năm giữa cậu và An Nhiên, vốn bền chặt, bỗng chốc trở nên mong manh trước sự xuất hiện của một người thứ ba.

Buổi học đầu tiên của Dạ Minh trong lớp diễn ra trong không khí vừa hào hứng, vừa dè dặt. Cậu hòa đồng với mọi người, nhanh chóng tạo được thiện cảm, nhưng ánh mắt cậu vẫn liên tục liếc về phía An Nhiên. Cô cảm thấy khó chịu một cách lạ thường. Không phải vì ghét cậu, mà bởi trái tim cô nhận ra một cảm giác mới: ghen tuông.

Khi tiết học kết thúc, Dạ Minh chủ động tới bàn An Nhiên, nở nụ cười tươi: “An Nhiên, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn khỏe chứ?”

An Nhiên hơi lúng túng, giọng run run: “Mình… mình khỏe. Cậu thì sao?”

Thiên Tường đứng gần đó, lòng dâng lên một cảm giác lạ. Cậu muốn bước đến, muốn nói rằng An Nhiên chỉ thuộc về cậu, nhưng cậu lại lặng im, không dám bày tỏ. Khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình giữa hai người như bị kéo giãn, nhường chỗ cho những rung động mới, chưa thể định hình.

Ngày hôm sau, Dạ Minh tiếp tục thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến An Nhiên: giúp cô nhặt sách rơi, trêu đùa để cô cười, và luôn đặt câu hỏi về những việc cô thích làm. An Nhiên vừa thấy vui, vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, cảm giác rung động dành cho Thiên Tường vẫn nguyên vẹn, nhưng sự quan tâm và nụ cười của Dạ Minh khiến tim cô loạn nhịp.

Thiên Tường quan sát tất cả từ xa. Mỗi nụ cười của An Nhiên với Dạ Minh như một mũi tên nhói vào tim cậu. Cậu cảm thấy một sự bất lực lạ thường – cậu không thể kiểm soát cảm xúc của An Nhiên, và cậu cũng chưa đủ can đảm để nói ra tất cả những gì cậu muốn.

Một buổi chiều, lớp sáu A được phân công làm dự án nhóm. An Nhiên và Dạ Minh một nhóm, trong khi Thiên Tường lại ở nhóm khác. Khi hai người cùng nhau thảo luận về dự án, An Nhiên thấy tim mình đập nhanh hơn, bởi Dạ Minh quá dễ gần, quá tinh tế trong cách lắng nghe và đưa ra ý kiến.

Thiên Tường đứng cách đó vài bước, cố gắng tập trung vào nhóm của mình, nhưng ánh mắt vô thức lại dõi theo An Nhiên. Cậu nhận ra rằng, tình cảm của mình đã chuyển từ lo lắng sang một dạng ghen tuông sâu sắc – không phải giận dữ, mà là nỗi sợ mất đi mối quan hệ đặc biệt đã gắn bó bao năm.

Buổi tối, khi trở về nhà, An Nhiên ngồi trước cửa sổ, tay cầm cuốn nhật ký, viết: “Tại sao mình lại lo lắng khi Dạ Minh cười với mình như vậy? Mình vẫn thích Thiên Tường… nhưng tim mình lại rung lên với cậu ấy nữa. Mình sợ mất đi Thiên Tường…”

Ngày hôm sau, cơn gió thu thổi qua, mang theo lá vàng rơi đầy sân trường. An Nhiên và Thiên Tường vô tình gặp nhau ở hành lang, ánh mắt chạm nhau trong im lặng. Cả hai đều cảm nhận được một khoảng cách vô hình đang hình thành – không phải do cãi vã, mà do nỗi lo sợ, do những cảm xúc chưa được thổ lộ.

Thiên Tường quyết định không im lặng nữa. Cậu bước đến bên An Nhiên, giọng nghiêm túc nhưng dịu dàng: “An Nhiên… dù có chuyện gì xảy ra, dù ai xuất hiện, mình vẫn luôn muốn ở bên cậu, bảo vệ cậu.”

An Nhiên nhìn cậu, mắt lấp lánh, tim nhói lên vì cảm giác ấm áp xen lẫn bối rối. Cô muốn nói rằng cô cũng chỉ thuộc về cậu, nhưng lời nói vẫn mắc nghẹn nơi cổ họng. Khoảnh khắc ấy, khoảng cách tuy chưa hoàn toàn biến mất, nhưng ít nhất, họ đã nhận ra trái tim đối phương vẫn hướng về nhau.

Buổi học tiếp theo, khi Dạ Minh tiếp tục trò chuyện thân mật với An Nhiên, Thiên Tường không còn lặng im nữa. Cậu đứng gần, tham gia vào câu chuyện, đôi mắt nhìn thẳng vào An Nhiên, truyền đi thông điệp rõ ràng: “Mình vẫn luôn bên cậu, và mình sẽ không để ai làm rạn nứt khoảng cách giữa chúng ta.”

An Nhiên cảm nhận được, tim cô rung động, vừa lo lắng, vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, dù có người thứ ba xuất hiện, tình cảm giữa cô và Thiên Tường đủ mạnh để vượt qua thử thách đầu tiên của tuổi mới lớn: sự xuất hiện của một người khác, và cảm giác ghen tuông đầu đời.

Buổi chiều, khi cả lớp được xếp ra sân chơi bóng chuyền, An Nhiên và Thiên Tường lại phối hợp ăn ý như trước. Dạ Minh đứng gần, nhưng không còn gây rối. Khoảng cách giữa An Nhiên và Thiên Tường trở nên gần gũi hơn, ánh mắt trao nhau đủ để hiểu rằng, dù có rung động với người khác, họ vẫn gắn bó và thấu hiểu nhau.

Khi hoàng hôn buông xuống, An Nhiên đứng bên Thiên Tường dưới gốc cây bàng già, tay nắm tay cậu một cách tự nhiên. “Thiên Tường… mình sợ mất cậu,” cô thổn thức, giọng run run.

Thiên Tường ôm lấy cô, giọng trầm ấm: “Mình cũng sợ… nhưng mình sẽ luôn ở bên cậu, không ai có thể thay thế cậu trong lòng mình.”

Ánh nắng chiều nhuộm vàng cả sân trường, trải dài trên mái tóc và gương mặt của hai người. Người thứ ba xuất hiện, tạo ra những rung động mới, nhưng cũng chính là thử thách giúp họ nhận ra rằng tình cảm giữa họ đủ mạnh để vượt qua mọi lo lắng và ghen tuông.

Trong lòng An Nhiên, cảm giác lo sợ mất đi mối quan hệ lâu năm biến thành sự trân trọng, sự khao khát được ở bên Thiên Tường. Cô nhận ra rằng, dù người khác xuất hiện, trái tim cô vẫn hướng về cậu.

Thiên Tường cũng nhận ra rằng, tình cảm của cậu dành cho An Nhiên không thể lay chuyển. Cậu hiểu rằng, dù có ghen, dù có lo lắng, họ vẫn luôn là chiến binh nhí của nhau, vẫn luôn bảo vệ nhau, và sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách tuổi mới lớn mang lại.

Và như thế, mùa thu dần trôi qua, để lại những lá vàng bay rơi đầy sân trường, những cảm xúc ghen tuông, lo lắng nhưng cũng đầy ấm áp và chân thành. Người thứ ba xuất hiện không phá vỡ mối quan hệ của họ, mà ngược lại, khiến cả hai nhận ra giá trị của nhau, tình cảm giữa họ sâu sắc hơn, bền chặt hơn, và sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách tiếp theo của tuổi thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×