mùa lá rụng bên cửa sổ

Chương 9: Những hiểu lầm sâu hơn và cảm xúc dâng trào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Lâm Thanh thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bối rối. Cô nhớ ánh mắt dịu dàng của Hạ Duy hôm qua, nhớ nụ cười khẽ mà anh dành cho cô khi họ cùng nhau đi dạo hồ và ngắm lá vàng. Nhưng đồng thời, một cảm giác lo lắng len lỏi: liệu anh có thực sự tin tưởng cô như cô tin tưởng anh? Liệu mối quan hệ của họ có đủ mạnh để vượt qua những hiểu lầm nhỏ hay không?

Cô mặc chiếc áo len màu hồng nhạt, tóc buông tự nhiên, bước ra quán sách. Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa kính, rọi lên giá sách cũ, tạo nên một bầu không khí bình yên nhưng trong lòng cô, trái tim vẫn đập nhanh mỗi khi nghĩ đến Hạ Duy.

Khi vừa bước vào, cô thấy Hạ Duy đang đứng gần quầy sách, tay cầm một cuốn nhật ký cũ. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans xanh, ánh mắt trầm lắng nhưng ấm áp. Nhìn thấy cô, anh nở nụ cười dịu dàng nhưng trong ánh mắt vẫn lộ chút băn khoăn.

“Chào buổi sáng, Lâm Thanh,” – Hạ Duy nói, giọng trầm ấm.

“Chào anh… Anh có chuyện gì sao?” – Thanh hỏi, hơi lo lắng.

Hạ Duy thở dài, rồi bắt đầu:

“Hôm nay mình muốn chia sẻ với bạn một chuyện… có lẽ bạn sẽ bất ngờ, nhưng mình nghĩ bạn nên biết.”

Thanh hơi sững sờ, cảm giác lo lắng ùa về. Cô tự hỏi: chuyện gì khiến anh trầm trọng thế nhỉ?

“Anh cứ nói đi, mình sẽ lắng nghe,” – cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng hồi hộp.

Hạ Duy nhìn quanh quán, rồi nghiêng người gần cô, giọng trầm:

“Có một người bạn cũ của mình, hôm qua tình cờ đến quán sách. Anh ấy không biết về mối quan hệ giữa mình và bạn, và đã nói vài lời khiến mình lo lắng rằng bạn sẽ hiểu lầm hoặc cảm thấy tổn thương. Mình không muốn điều đó xảy ra.”

Thanh lặng người, nhận ra rằng những lo lắng của Hạ Duy xuất phát từ sự quan tâm chân thành, chứ không phải vì bất kỳ sự thiếu trung thực nào. Cô mỉm cười dịu dàng:

“Anh… không cần lo. Mình hiểu mà. Mình biết anh chân thành với mình.”

Hạ Duy nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy cảm xúc:

“Cảm ơn bạn… mình chỉ sợ rằng những hiểu lầm nhỏ sẽ khiến bạn tổn thương, và mình không muốn điều đó xảy ra.”

Buổi sáng trôi qua trong không khí yên bình nhưng đầy rung động. Họ cùng nhau đọc sách, trao đổi những dòng thư mới và chia sẻ những câu chuyện chưa từng nói. Thanh nhận ra rằng, khi ở bên Hạ Duy, cô không còn cảm giác cô đơn hay lạc lõng. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của anh đều khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp.

Đến buổi trưa, Hạ Duy bất ngờ đề nghị:

“Bạn có muốn đi dạo quanh con phố gần hồ không? Mình muốn chỉ cho bạn nơi mà lá vàng rơi đẹp nhất.”

Thanh gật đầu, ánh mắt sáng lên:

“Được chứ, mình rất muốn đi.”

Họ rời quán sách, bước ra con phố nhỏ phủ đầy lá vàng. Gió thổi nhẹ, làm những chiếc lá bay lả tả quanh họ. Thanh bật cười khi một chiếc lá khẽ chạm vào vai cô. Hạ Duy nhìn cô, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên môi, khiến tim cô rung lên nhịp mạnh.

“Cảnh này… đẹp quá,” – Thanh thốt lên, mắt lấp lánh niềm vui.

“Đúng, nhưng đẹp hơn khi bạn cũng ở đây,” – Hạ Duy đáp, giọng trầm nhưng ấm áp.

Họ đi dọc hồ, đôi khi chạm vai nhau, đôi khi dừng lại nhìn đàn thiên nga bơi lững lờ trên mặt nước. Thanh cảm nhận nhịp tim mình hòa cùng nhịp tim Hạ Duy, nhận ra rằng những khoảnh khắc yên bình như thế này chính là lúc trái tim họ gần nhau nhất.

Nhưng xung đột nhẹ xuất hiện khi một cặp đôi trẻ xuất hiện gần hồ, vô tình nhìn Hạ Duy và Thanh với ánh mắt tò mò. Thanh cảm thấy một chút ghen nhẹ, trong khi Hạ Duy cũng nhận ra ánh mắt người khác. Anh khẽ nắm tay cô, giọng dịu dàng:

“Đừng lo, chỉ có mình bạn thôi.”

Câu nói đơn giản nhưng chân thành ấy khiến Thanh cảm thấy an lòng. Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt dịu dàng nhìn anh. Khoảnh khắc ấy khiến mọi lo lắng và bất an dần tan biến, nhường chỗ cho cảm giác ngọt ngào và ấm áp.

Buổi chiều, họ dừng chân bên một ghế đá cạnh hồ, lá vàng rơi xào xạc, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt hai người. Hạ Duy nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Thanh:

“Bạn có biết không, từ khi gặp bạn, mỗi ngày của mình đều trở nên đặc biệt. Mình không còn cảm thấy cô đơn nữa.”

Thanh đỏ mặt, trái tim đập dồn dập. Cô nhẹ nhàng đáp:

“Mình cũng vậy… mỗi khoảnh khắc bên anh đều khiến mình hạnh phúc.”

Hạ Duy mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng:

“Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đọc thêm vài cuốn sách mới. Mình hy vọng sẽ có nhiều khoảnh khắc như hôm nay hơn nữa.”

Thanh gật đầu, mắt sáng lên. Cô biết rằng, dù có những thử thách nhỏ, tình cảm chân thành vẫn đủ mạnh mẽ để vượt qua, và cô sẵn sàng bước tiếp cùng Hạ Duy trong mùa thu này và những mùa thu tiếp theo.

Buổi tối, trở lại quán sách, cả hai cùng nhau sắp xếp sách, viết thêm những dòng thư mới, chia sẻ những suy nghĩ chưa từng nói. Thanh nhận ra rằng, mối quan hệ của họ không chỉ là những khoảnh khắc lãng mạn, mà còn là sự thấu hiểu, sự chân thành và khả năng vượt qua thử thách nhỏ để gần nhau hơn.

Cả hai ngồi yên lặng bên nhau, tay vẫn nắm tay, ánh mắt trao nhau những rung động sâu sắc, trong khi mùa thu bên ngoài vẫn lặng lẽ rơi lá, như chứng kiến sự khởi đầu của một tình yêu chân thành, bền vững và đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×