Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 224: bắt cóc


trước sau

Bỗng nhiên hắn nhớ lại, năm xưa khi hai người mặc kệ áp lực ở bên nhau, Nhiên Nhiên đã từng nói rằng.

“Ân Hoán, cái gì em cũng có thể nhịn được, chỉ có một điều không thể - bất trung! Cho dù chỉ là về thể xác hay là trái tim. Nếu anh ngoại tình hay thay lòng đổi dạ thì làm ơn hãy cho em biết sớm, chúng ta chia tay trong vui vẻ.”

Lúc đó hắn đã trả lời thế nào?

“Em đừng hòng nhé!” Vừa bá đạo lại vừa điên cuồng, nhưng không hề có bất kỳ lời hứa hẹn nào với cô.

Còn Nhiên Nhiên của hắn thì sao? Chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì hết.

Cho đến hôm nay, Ân Hoán mới kinh hoàng nhận ra rằng, hàm ý của ánh mắt đó – là thất vọng!

Thì ra, ngay từ đầu cô ấy đã thấy thất vọng về hắn.

Nhưng cô vẫn lựa chọn không dừng bước cũng không từ bỏ, theo lời nói khi đó của cô ấy, cái gì cô cũng nhịn được – sự phóng khoáng của hắn, sự thô bỉ của hắn, tất cả thói quen xấu của hắn.

Cho nên, cuối cùng là chính tay hắn đã hủy đi tất cả mọi thứ sao?

Nếu anh ngoại tình, nếu anh thay lòng đổi dạ… thì chúng ta chia tay trong sự vui vẻ…

Chia tay trong sự vui vẻ…

“Không… không đâu…”Ân Hoán lấy tay che mặt, gương mặt bị lòng bàn tay che đi không nhìn thấy rõ được biểu cảm, nhưng cơ thể run rẩy và những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ cổ họng đã bán đứng cảm xúc chân thực của hắn lúc này.

Một cảm giác kinh hoàng đang chà mạnh lên trái tim hắn, dường như có thứ gì đó rất quan trọng đang từ từ rời khỏi sinh mạng hắn.

Bỗng nhiên hắn đứng dậy, rất nhanh sau đó, tiếng đóng cửa mạnh vang lên.

Lại nói đến Sầm Uất Nhiên, khi cố nén cơn giận trong lòng rời khỏi hộp đêm, cô nhìn sắc trời đen kịt mịt mù, không biết phải đi đâu về đâu?

Cảnh tưởng Ân Hoán thân mật bên người phụ nữ khác cứ lóe lên từng lần một trong đầu cô, trái tim dường như đã có một lỗ hổng lớn.

Cô biết, cho dù có sửa chữa thế nào cũng không thể trở về hình dạng như ngày xưa được nữa.

Có một số chuyện, một khi đã xảy ra rồi thì tức là đã xảy ra rồi, có giải thích nhiều hơn nữa cũng không thể xua đuổi đi sự tuyệt vọng vào khoảnh khắc ấy, giống như một cái gai đâm sâu vào trong da thịt, người bên ngoài không nhìn thấy được, nhưng chỉ có bản thân mới cảm nhận được cơn đau đớn ấy nhức nhối thế nào.

Cô muốn về nhà…

Đến khi phản ứng lại được, cô đã ngồi trên một chiếc xe taxi.

“Cô gái à, cô muốn đi đâu?”

“Ga tàu.”

Nhìn cảnh vật đang dần chạy ngược lại bên ngoài cửa sổ, cô không thể nào nén được những dòng lệ đã chảy đầy trên mặt.

Ba mươi phút, xe vẫn đang chạy về phía trước, nhìn ra bên ngoài cửa sổ đã không thấy cảnh vật gì nữa, chỉ thấy đèn đường hun hút bên ngoài, xung quanh một mảng đen kịt.

“Đây không phải là đường đi đến ga tàu!” Sầm Uất Nhiên phản ứng lại, giơ tay ra kéo tay nắm cửa, không hề nhúc nhích.

“Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Không kịp ảo não buồn phiền nữa, cô trầm giọng chất vấn, sống lưng căng lên cứng đờ.

Két!

Tiếng phanh xe chói tay phá tan màn đêm tĩnh mịch, từ xa xa truyền đến mấy tiếng chó sủa.

“Đến bây giờ mới nhận ra, cô không thấy là quá muộn rồi à?” Lái xe ngồi trên ghế lái xe quay đầu lại, vết dao chém trên mặt từ thái dương kéo dài đến tận sườn cánh mũi.

“Tôi không quen anh.” Sầm Uất Nhiên nắm chặt hai tay lại, cố gắng ngăn chặn sự kích động.

Đối phương dám dừng xe ở đây chứng tỏ là sẽ không có người đến, cho dù cô có gào rát họng cũng vô dụng.

Tên mặt sẹo nghe vậy, cười hai tiếng quái dị: “Cô không cần phải quen biết tôi, tôi quen biết cô là được rồi – Sầm Uất Nhiên!”

Nghe đối phương nói ra tên mình, Sầm Uất Nhiên giật mình kinh hãi, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau truyền tới khiến cô miễn cưỡng duy trì được sự trấn tĩnh.

“Tôi không có thù oán gì với anh.”

Người đàn ông cười xùy.

“Là ai sai khiến anh?” Ánh mắt Sầm Uất Nhiên băng lạnh.

“Cô hỏi quá nhiều rồi đấy.” Nói xong, hắn thẳng tay bịt miệng cô lại.

“Ưm…”

Người đàn ông nhào về phía trước, động tác vô cùng nhanh nhẹn, căn bản không hề cho cô có thời gian để phản ứng lại.

“Thả… ưm…” Tay chân đã vô dụng, cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

Bốp!

Người đàn ông kéo tóc cô, sự hung hãn hiện rõ nơi đáy mắt: “Yên tĩnh đi, nếu còn động đậy nữa ông giết chết con mẹ mày luôn đấy!”

Toàn thân Sầm Uất Nhiên cứng đờ, tai phải ong ong lên.

Tên mặt sẹo tỏ vẻ hài lòng, khi kéo cô xuống xe, bị Sầm Uất Nhiên đá trúng đũng quần.

“A!” Hắn hét lên thảm thiết, “Con chết tiệt này!”

Sầm Uất Nhiên mặc kệ đầu gối bị đá mài xước, vội vã đứng dậy chạy trốn.

Tên mặt sẹo một tay che vật thể trong quần, hung dữ đuổi theo.

“Cứu tôi với!” Cô kêu cứu xuất phát từ bản năng.

Đáp lại cô chỉ là tiếng gió mát lạnh và tiếng vang vọng lại trong không khí.

Sầm Uất Nhiên không hét nữa, nơi đây là vùng ngoại thành, càng yên tĩnh càng chứng tỏ là vùng hẻo lánh…

“Mày đứng lại!”

Thấy người đàn ông kia đã sắp đuổi đến nơi, cô khom người nhảy, đâm vào trong lùm cây bên cạnh đường.

Bụi cỏ dại cao bằng nửa người đã che chắn cho cô ẩn nấp trong đó.

Tiếng chửi rủa xen lẫn tiếng thở hổn hển của người đàn ông ngày càng đến gần, Sầm Uất Nhiên không tự chủ được nín thở.

“Đừng trốn nữa tao nhìn thấy mày rồi.”

Toàn thân cô cứng ngắc, chân tay lạnh ngắt.

Tên mặt sẹo lật tung bụi cỏ, phiến lá hình răng cưa cứa vào mặt hắn, từng giọt máu lăn xuống gò má hắn, trông đáng sơ như ác quỷ.

“Tao đếm đến ba, nếu mày còn không ra đây thì đứng trách tao không khách khí đấy!”

“Một.”

Sầm Uất Nhiên cắn chặt môi dưới.

“Hai.”

Nắm đấm cuộn chặt lại, gân xanh gồ lên trên cánh tay.

“… Ba.”

Cô nhắm mắt chấp nhận số mệnh đến với mình.

Nhưng tên mặt sẹo vẫn chưa phát hiện ra cô, mắng chửi rời đi, tìm kiếm ở một nơi khác.

Sầm Uất Nhiên thở dài một hơi, khom lưng dịch về phía sau.

Đúng lúc cô tưởng mình đã thoát được, bắt đầu đứng lên chạy trốn thì tên đàn ông hét lớn một tiếng, nhào lên từ đằng sau, ấn cô ngã xuống đất.

“Chạy nè! Tao cho mày chạy à!” Tên mặt sẹo kéo tóc cô, cầm trán nện xuống mặt đất.

Sầm Uất Nhiên bị đập đến hoa mày chóng mặt, trong thoáng chốc, cô cảm thấy như có dịch thể ấm nóng chảy ra, vào lần cuối cùng người đàn ông đập mạnh một cái, cô hét lên một tiếng, bất chợt trước mắt tối đen, hoàn toàn mất đi ý thức.

Cùng là màn đêm, ở phòng bệnh trong bệnh viện.

Sầm Chấn Đông nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái xanh, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ: “Bà… cút đi!”

Miễn cưỡng thốt ra được ba âm, tuy vẻ mặt phẫn hận nhưng chẳng qua cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, không hề có bất kỳ sức uy hiếp nào.

Tần Dung cười lạnh, những ngày tháng này bà ta đã tê liệt rồi.

Thất vọng đến cực điểm, đã từng hận, đã từng khóc, giờ đây chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng này.

“Tôi sẽ không thừa nhận bản di chúc đó.”

Đôi môi Sầm Chấn Đông ngập ngừng, toàn thân run rẩy, đáng tiếc ông ta đã không còn nói được thành lời nữa.

“Tôi biết ông đang muốn nói gì. Đúng vậy, bản di chúc đó đúng là đã được tôi ký tên đồng ý, nhưng ông cũng đừng quên là, tôi cũng chiếm cổ phẩn ở Sầm Thị, ngoài ông là đại cổ đông lớn thứ hai ra, chỉ cần tôi liên kết hội đồng quản trị bỏ phiếu phản đối, thì số cổ phần ông đưa cho cái đồ tạp chủng kia cũng sẽ bị chia cắt.”

Sầm Chấn Đông tức giận trợn trừng mắt, hai con ngươi đục ngầu gồ lên trong hốc mắt, muốn gọi người nhưng lại co cụm lại.

Tần Dung nhìn đi chỗ khác.

“Đương nhiên, chiêu này làm hại địch một nghìn thì cũng không tránh khỏi tự mình tổn hại tám trăm, tôi không muốn làm chuyện ngu xuẩn như vậy, vô duyên vô cớ tạo điều kiện cho đám hội đồng quản trị hút máu người đó.”

Sầm Chấn Đông run rẩy giơ tay lên, muốn đẩy mặt nạ dưỡng khí trên mặt ra, nhưng giữa chừng vô lực rơi xuống.

Sự sợ hãi với cái chết và người vợ hung dữ giống như hai con dao sắc bén cứa vào tim ông ta, máu tươi nhỏ xuống đầm đìa.

“Chấn Đông, ông hà tất phải khiên cưỡng làm gì chứ? Mẹ con nhà đó sớm không đến muộn không đến, mà lại cứ phải tìm đến đúng vào những ngày tháng cuối đời của ông, ông không thấy nghi ngờ họ có dã tâm khác hay sao? Công ty là tâm huyết bao nhiêu năm trời của ông và tôi, sao tôi nỡ nhẫn tâm nhìn ông coi như miếng bánh chia sẻ cho người ngoài chứ?”

“Bắt buộc phải sửa di chúc!” Tần Dung cắn răng, áp sát đến bên tai ông ta, “Cho dù ông không đổi, thì tôi cũng sẽ biến nó thành thứ bỏ đi.”

Hai mắt Sầm Chấn Đông đỏ rực như máu nhìn bà ta, chỉ hận không thể cắn ra được một miếng thịt.

Tần Dung không nhìn ánh mắt đó, bà ta sợ mình không thể nhẫn tâm được.

“Ông cứ nghĩ kỹ đi… ngày mai tôi sẽ đưa luật sư đến đây…”

Khoảnh khắc cảnh cửa đóng lại, khóe mắt hằn sâu nếp nhăn rơi ra một giọt nước mắt, dính ướt thái dương với màu tóc hoa râm.

“Mẹ, ba nói thế nào? Ba có đồng ý sửa di chúc không?” Sầm Đóa Nhi đang ngồi trên ghế đứng bật dậy, cách lớp cửa, cô ta có thể mơ hồ nghe thấy một vài câu, nhưng không được tường tận.

Tần Dung lắc đầu, hai hàng nước mắt thuận thế rơi xuống, đâu còn vẻ hùng hổ hăm dọa khi nãy.

“Đóa Nhi, thực sự mẹ không nỡ ép ông ấy… nhưng không thể không ép được… trong lòng mẹ thấy khổ sở lắm! Khổ sở lắm!” Bà ta giơ tay lên đấm vào ngực, trong mắt Tần Dung đã hoàn toàn sụp đổ.

Người nằm trong kia là người đàn ông bà ta đã yêu suốt ba mươi năm trời, thậm chí, Tần Dung đã từng nghĩ rằng, cứ thế đi theo ông ta cũng được, đến địa ngục làm một đôi vợ chồng ma.

Nhưng nay, vì mẹ con kia, bà ta và ông ta đã trở mặt thành thù, ân ái khi xưa giờ tan thành mây khói, mỗi khi gặp mặt, ngoài cãi nhau cũng chỉ biết cãi nhau.

Ông ta cố chấp, bà ta cũng không chịu nhượng bộ, nên cứ mãi giằng co đến ngày hôm nay – bà ta ăn nói rõ ràng, nhưng ông ta có lời mà khó nói ra.

Đúng là một trò cười!

“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con biết mẹ ngoài mặt nói là hận, nhưng trong lòng vẫn luôn nhung nhớ đến ba, nếu không phải vì mẹ con nhà kia thì ba mẹ cũng sẽ không trở nên như vậy!”

“Đúng vậy! Tất cả đều là do Lâm Cầm! Năm xưa, nếu bà ta đã lựa chọn bỏ đi thì tại sao không đi dứt khoát luôn đi, mà còn đến trêu chọc Chấn Đông làm gì?… Mặc dù… giữa họ đã xảy ra quan hệ, nhưng tại sao lại còn sinh ra cái đồ nghiệt chủng đó?”

Sự tồn tại của Sầm Uất Nhiên là một cái gai trong lòng Tần Dung, là sự sỉ nhục mà cả đời này bà ta cũng không thể tiêu tan được!

Họ Sầm…

Cô ta còn dám mang cái họ này sao?

“Mẹ, đến lúc này rồi, mẹ không thể lùi bước được! Nếu ngay cả mẹ cũng từ bỏ thì hai chị em con phải làm thế nào? Chẳng lẽ mẹ định giương mắt nhìn cái đồ nghiệt chủng kia giễu võ giương oai à?”

Hai mắt Sầm Đóa Nhi lộ rõ vẻ uất hận.

Cô ta không giống như chị cô ta, có một người chồng có đầy đủ mọi thứ, năm xưa cô ta đã từ bỏ ước mơ, xuất ngoại đi du học chính là để chuẩn bị tiếp quản công ty, ba cũng đã đồng ý giao công ty cho cô ta…

Bây giờ đột nhiên ở đâu chui ra một cô con gái riêng muốn đến phân chia cổ phần với cô ta, dựa vào đâu chứ?

Cho dù thế nào, Sầm Đóa Nhi cũng không thể nhịn được cơn giận này.

“Mẹ, vừa rồi con nghe nói mẹ muốn mời luật sư đến đây?”

“Mẹ chỉ dọa ba con thôi…”

“Không sao, ngày mai mẹ cứ mời luật sư đến đây đi, con có cách để ba con gật đầu.”

Tần Dung ngẩn ra, “Đóa Nhi, con…”

“Mẹ tin con đi có được không?”

“Con đừng có suy nghĩ lệch lạc, ba con đã thành ra thế này rồi, không chịu đựng được thêm giày vò nữa đâu…”

“Mẹ nghĩ đi đâu vậy? Mẹ yên tâm đi, con đảm bảo sẽ không làm tổn hại gì đến sức khỏe của ba đâu!” Còn có khiến ông ta đau lòng hay không thì không nằm trong phạm vi khống chế của cô ta rồi.

“Con đừng làm chuyện ngu ngốc đấy!”

Chỉ có người làm mẹ hiểu con gái nhất, con gái út của bà ta cái gì cũng tốt, nhưng không tránh khỏi tự làm theo ý mình, cũng không nghe ai khuyên bảo…

Bà ta sợ mọi chuyện náo loạn đến mức không thể thu dọn được!

Sầm Đóa Nhi cười trách mắng: “Con là loại người làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy hay sao?”

Tần Dung ôm con gái vào trong lòng, hai mắt trống rỗng cũng không biết đang nhìn về nơi nào, “Ba con không còn nữa… mẹ chỉ có thể trông cậy vào hai chị em con nữa thôi…”

“Mẹ, con bảo đảm với mẹ, thứ chúng ta đáng có được sẽ không thiếu một đồng nào hết!” Bờ môi cô gái hiện lên một nụ cười gần như quỷ dị.

“Đi thôi, về nhà đã…”

“Mẹ, con còn có chuyện, mẹ về trước đi, con vừa gọi điện cho chị đến ở cùng mẹ rồi.”

Sầm Đóa Nhi đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng một, giữa chừng cô ta bấm một dãy số.

“Người đâu rồi?”

“Nhà kho số bảy khu ngoại thành phía Tây, nhớ mang tiền đến đấy.”

Cất điện thoại, lái xe rời đi.



Bốn mươi phút sau.

Tiếng giày cao gót nện xuống nền đất càng lúc càng gần, tên mặt sẹo đặt bát mì ăn liền trong tay xuống, nhanh chóng vọt ra phía sau cánh cửa sắt loang lổ rỉ sét.

Đè thấp giọng xuống: “Ai?”

“Tôi đây.”

Hắn mở cửa sắt ra.

Sầm Đóa Nhi đeo kính râm, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, người đàn ông nhìn thấy vậy thì bụng dưới lập tức co rút lại, nổi lên phản ứng!

Cố nén lại cảm giác xao động nổi lên từ trong sâu thẳm, quan sát phía sau, thấy bốn bề trống trải, mới thả tay nắm cửa, “Vào đi.”

Sầm Đóa Nhi không mấy đồng tình với sự cẩn trọng của hắn.

Chẳng qua đây chỉ là con nhỏ quê mùa đến từ nông thôn, cho dù có học hành hơn người khác mấy năm nhưng cũng không thay đổi được sự ti tiện từ trong xương cốt, Sầm Đóa Nhi không tin lại còn có người đến cứu cô ta?

“Được rồi, đừng nhìn đông nhìn tây nữa, không có ai đến đây đâu.” Sầm Đóa Nhi tháo kính râm xuống, đặt hộp mật mã trong tay sang một bên.

“Sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho anh biết mật mã.”

Tên mặt sẹo sáng bừng mắt lên, một triệu chỉ để bắt cóc một người phụ nữ, đám người có tiền này đúng là coi tiền như giấy.

Vừa khéo để hắn chiếm được món hời.

“Làm sao tôi biết được thứ đựng trong đây là tiền hay là bom?”

“Không tin tôi sao?”

Tên mặt sẹo cười một tiếng, vừa ngắn lại vừa nhanh, một cảm giác bức bách vô hình bắt đầu lan tràn trong không khí: “Cô Sầm, cô biết đấy, kẻ liếm máu tanh trên lưỡi dao như tôi sống được đến bây giờ thì đương nhiên là phải cẩn thận hơn người bình thường rồi.”

“Được.” Sầm Đóa Nhi đi ra xa một chút, đặt vân tay lên vùng cảm ứng, tầng trên cùng được làm bằng kim loại nhôm ôm lấy hai bên, để lộ ra một lớp kính cường lực trong suốt, vừa khéo nhìn thấy được xấp giấy bạc đầy ắp xếp chỉnh tề bên trong.

“Đây là chứng từ rút tiền tại ngân hàng chiều nay, không biết thế này đã đủ để anh yên tâm được chưa?” Sầm Đóa Nhi khẽ cười.

“Đương nhiên.” Tên mặt sẹo gật đầu, dưới ánh đèn, vết sẹo nằm ngang chiếm nửa khuôn mặt khiến khuôn mặt hắn khi cười càng trở nên dữ tợn.

Người phụ nữ này không hề ngốc, biết dùng hai lớp bảo vệ khóa mật mã và kính chống đạn.

Tên mặt sẹo không thể không thận trọng.

“Làm như tôi nói lúc trước, sau khi xong chuyện, tiền sẽ thuộc về anh.” Sầm Đóa Nhi đặt hộp mật mã vào chỗ cũ, vỗ tay.

Tên mặt sẹo xách quần lên, ánh mắt háo sắc nhìn lên khuôn mặt cô ta, mang theo ý tứ sâu xa.

Người phụ nữ này có hương vị hấp dẫn hơn cả người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh nằm trong góc kia, nếu có thể chơi được cả đôi…

Sầm Đóa Nhi từng có mấy người bạn trai, đều từng lên giường với mấy người đó, sao có thể không hiểu được ý tứ từ ánh mắt đó là sao được chứ?

Trong lòng cô ta ghê tởm đến cực điểm, nhưng ý cười trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, “Anh không muốn làm nữa sao? Không sao, tôi có thể thay người khác.”

“Đợi đã! Cô Sầm xinh đẹp như vậy, nhưng sao tính khí lại nóng nảy thế…”

Cô gái nhướng mày, ánh mắt hơi lạnh đi, “Chuyện này không cần anh lo, anh chỉ cần làm tốt chuyện của mình, rồi cầm tiền đi thôi.”

Tên mặt sẹo cũng không tức giận, “Có một vấn đề muốn thỉnh giáo cô.”

“Vấn đề gì?”

“Cô Sầm đây họ Sầm, còn người này…” Tên mặt sẹo chỉ tay vào Sầm Uất Nhiên, “Cũng họ Sầm, không lẽ hai người là chị…”

“Mặt sẹo!” Sầm Đóa Nhi vội vã quát tháo, “Có một số chuyện, nếu không phải là chuyện anh nên biết thì đừng có tùy tiện mở miệng. Tôi sợ anh cầm được tiền rồi nhưng lại không còn mạng để hưởng phúc nữa đấy!”

Người đàn ông híp mắt lại, “Cô uy hiếp tôi?”

Đồ gái điếm thối tha!

“Không dám. Tôi chẳng qua chỉ tốt bụng nhắc nhở anh chút thôi, dù sao cũng đã từng hợp tác với nhau.”

“He, vậy thì mặt sẹo tôi đây phải cảm ơn cô rồi.”

“Tôi đang vội, anh nhanh chân nhanh tay lên.”

“Vội cái gì chứ?” Hắn ta mò trong túi ni lông treo trên ghế lấy ra một chiếc camera, khi cố định còn cố ý không cẩn thận để lướt qua Sầm Đóa Nhi.

“Anh làm gì vậy? Tôi bảo anh quay cô ta, ai bảo anh quay vào tôi làm gì?” Cô ta giơ tay che mặt.

“Chẳng may lướt qua tí thôi, sợ cái gì chứ?” Tên mặt sẹo xoay người, điều chỉnh xong vị trí ống kính máy quay, nhưng đáy mắt lại xẹt qua ý cười ác liệt, đáng tiếc Sầm Đóa Nhi không nhìn thấy được.

Thực ra, khi Sầm Uất Nhiên bị tên mặt sẹo kéo vào trong nhà kho thì cô đã tỉnh lại rồi, nhưng cô chỉ không mở mắt ra mà thôi.

Không ngờ, cô lại nghe được một đoạn hội thoại đặc sắc đến vậy!

Cô Sầm?

Trên đời này, người cùng họ với cô nhiều không kể xiết, nhưng người có thù oán với cô, chẳng phải chỉ có hai người đó thôi sao?

Vân Nhi?

Đóa Nhi?

Đàm Hi đã từng nói, cô chị tính tình trầm ổn, là người khôn ngoan ít nói ít thể hiện; cô em gái thì ngược lại, tính tình huênh hoang, hành sự hung hãn.

Khoảng thời gian này, cô đi đâu cũng cẩn thận, là để đề phòng những chiêu trò đê hèn bẩn thỉu như thế này.

Đêm nay vì chuyện của Ân Hoán khiến cô tức giận đến mất lý trí nên mới lên chiếc xe taxi này.

Tự mình đâm vào nhà tù, còn hắn thì không biết đang ôm người phụ nữ nào lên giường mây vần gió chớp…

Nghĩ lại đã thấy nực cười…

Tên mặt sẹo điều chỉnh ống kính camera xong, như cười như không liếc nhìn Sầm Đóa Nhi, bắt đầu cởi quần.

Khi cơ bắp vừa đen vừa to lớn lộ ra ngay trước mắt, Sầm Đóa Nhi cắn môi, nhìn ra chỗ khác.

Trong lòng thầm nghĩ: tên này tướng mạo xấu xí nhưng vóc dáng không tệ, thật là hời cho đồ nghiệt chủng kia!

Lông mi Sầm Uất Nhiên khẽ chớp, hé ra một khe hở, cơ thể cường tráng của người đàn ông lọt vào mắt, ánh mắt lướt qua chỗ ống kính camera đã được cố định ở cách đó không xa, không nói cũng biết đối phương muốn làm gì.

Cơn oán giận xông lên, không chỉ là oán giận Ân Hoán, mà còn là oán giận với thủ đoạn đê tiện này của Sầm Đóa Nhi!

Dựa vào cái gì mà coi Sầm Uất Nhiên cô là đối tượng dễ ức hiếp chứ?

Dựa vào cái gì mà cô phải sống để đám người này ức hiếp?

Cô nghĩ lại sự yêu thương bảo vệ của mẹ giành cho cô, ngoài sự thương xót, chỉ còn lại sự hổ thẹn.

Ân Hoán coi cô như cỏ rác, không coi trọng; em gái cùng cha khác mẹ coi cô như hòn đá chắn đường, không từ thủ đoạn tiêu diệt cô.

Chẳng lẽ Sầm Uất Nhiên cô sinh ra đã bị giày xéo giãm đạp lên ư?

Không…

Cô không cam lòng…

Nếu như cô có thể thoát được tai nạn này thì nhất định sẽ đòi lại tất cả từ những kẻ đã ức hiếp cô!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!