“Bây giờ cô thế này… bình thường chắc cũng thường xuyên tập luyện nhỉ?”
Nụ cười trên mặt người đàn ông vừa châm biếm lại khắc nghiệt.
Trương Lộ cắn chặt môi, sự khó xử từ đầu ngón chân xông lên tận đỉnh đầu.
Hừ, hóa ra cô ta cũng biết xấu hổ cơ đấy?
“Mặc quần áo vào, không phải ai cũng thèm khát hai cái cục thịt đó của cô đâu.”
Sắc mặt Trương Lộ cực kỳ xấu xí, cắn môi, ánh mắt hung dữ, dứt khoát cởi hết toàn bộ chiếc váy xuống, để lộ cái mông tròn trịa và đôi chân thon dài thẳng tắp.
“Em không tin anh không có cảm giác gì với em.”
Sự quật cường lướt qua đôi mắt hoàn toàn trùng khớp với ký ức năm xưa của Ân Hoán.
Có một số thứ đã định trước sẽ thay đổi, nhưng cũng một số thứ sẽ không thay đổi, ví dụ như, sự hiếu thắng, hay ví dụ như, sự cố chấp.
Ân Hoán càng chán ghét hơn, cô ta lại càng nhào lên; càng muốn chạy, cô ta càng không để cho hắn đi!
Trương Lộ rất tự tin về cơ thể của mình, chỗ cần lớn thì không nhỏ, bộ phận cần nhô thì không to, lại thêm mấy năm nay chuyên tâm chăm sóc cơ thể, ngay cả đàn ông người nước ngoài thích ngực bự mông cong cũng đều không ngớt lời khen ngợi cô ta, cô ta không tin không giữ được trái tim Ân Hoán!
Nhưng kết cục đã định trước sẽ khiến cô ta thất vọng, đáy mắt người đàn ông lướt qua sự châm chọc, chán ghét, giễu cợt… chứ không hề có sự si mê và kinh diễm như trong tưởng tượng của cô ta.
Cảm giác thất bại trào lên, Trương Lộ nắm chặt tay lại, cô ta không cam tâm!
“Sầm Uất Nhiên đáng để anh khăng khăng một mực như vậy sao?”
Gương mặt người đàn ông lạnh tanh, không cảm xúc.
“Cô ta đã bị người đàn ông khác ngủ rồi, đã bẩn thỉu rồi, chứng cứ rành rành ngay trước mắt, anh còn tự lừa mình gạt người được nữa hay sao?” Trương Lộ giơ tay lau nước mắt.
“Chuyện đó không liên quan đến cô.”
“Anh tin rồi, có đúng không?” Trương Lộ mẫn cảm phát giác ra ý tứ hàm chứa trong lời nói của hắn.
Ân Hoán cười lạnh, phất tay áo đi qua.
Đột nhiên, bước chân chợt dừng, đi vòng lại, rút bản tài liệu đó lên.
“Tôi cảnh cáo cô, cơm có thể ăn linh tinh, nhưng đừng có ăn nói linh tinh.” Hắn lắc lư thứ đồ trong tay, “Tôi cầm cái này đi trước. Nếu như tôi còn nghe cô nói thêm một câu gì bất lợi cho Nhiên Nhiên, hừ hừ… cô biết thủ đoạn xử lý đàn bà của tôi thế nào rồi đấy.”
“Anh… đe dọa em sao?”
“Chỉ dựa vào việc cô dám khiêu khích để ly gián tôi và Nhiên Nhiên đã không thể tha thứ được rồi! Còn nữa, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, thứ tự dâng đến cửa chung quy chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”
Người đàn ông đi rồi, Trương Lộ vẫn ngẩn ngơ đứng đó.
Câu nói đó, “thứ tự dâng đến cửa chung quy chẳng phải là thứ tốt đẹp gì”, từng chữ đâm sâu vào trong lòng cô ta.
Thậm chí, cô ta còn nghi ngờ, đây có còn là Ân Hoán, người từng đợi cô ta tan học, vì cô ta mà đánh nhau với đám lưu manh nữa không?
Trước khi về nước, cô ta thề sắt son có thể cướp lại hắn, nhưng nay cô ta còn có năng lực đó không?
Sầm Uất Nhiên, đứa con gái đó có tài đức gì mà lại khiến hắn yêu tha thiết như vậy chứ?
Ra khỏi quán bar, Ân Hoán cưỡi mô tô rời đi.
Gió đầu thu thổi len lỏi vào trong mũ bảo hiểm mang theo cảm giác lạnh lẽo khó tả được bằng lời, tô điểm thêm sự cô tịch, len vào tận trong tâm khảm.
Kít!
Phanh gấp, một cú quay đầu xe đẹp mắt.
Xuống xe, tháo mũ bảo hiểm.
Mười giờ mười lăm, những người tản bộ ở ven sông đang lục đục trở về nhà, hắn dựa vào thân xe, móc bao thuốc ra.
Tạch.
Châm một mồi lửa, đưa điếu thuốc lại gần, đầu thuốc đã sáng lên ánh lửa.
Hít sâu, phả chậm, làn khói trắng lượn lờ bốc lên, trong nháy mắt đã làm gương mặt trở nên mơ hồ.
Yên tĩnh hút xong điếu thuốc, người đàn ông rút tập tài liệu ra, dùng ngọn lửa tàn thuốc chưa dập tắt châm lên, tờ giấy khô ráo vừa tiếp xúc đã để lại một vệt đen, sau đó điểm đen nhanh chóng tản ra, dần vọt lên thành ngọn lửa.
Cho đến khi bị nuốt gọn hết, chỉ còn lại một đám tro tàn.
Cuối cùng, bay lả tả trong không khí.
Ân Hoán cưỡi xe rời đi, tiếng động cơ xe gào rú vang vọng.
…
Hôm tổ chức tang lễ của Sầm Chấn Đông, mưa thu rả rích, không khí lạnh lẽo, cảm giác ướt lạnh thẩm thấu vào trong tận xương cốt.
Tần Dung là quả phụ, mặc bộ sườn xám màu đen bằng nhung, trước ngực cài đóa hoa trắng, mái tóc dài được vấn lên cẩn thận, đầu cúi thấp xuống, sắc mặt nhợt nhạt khó che đậy.
Đứng trước linh đường, bắt tay cúi người với những người đến phúng viếng, hai chị em Vân Nhi, Đóa Nhi đứng hai bên trái phải, cùng mặc váy dài màu đen.
Cô chị thần sắc bi thương, cô em mặt lạnh tanh không cảm xúc, hai đóa hoa đơn bạc kiều diễm khiến người ta vô cùng thương xót.
“Bác Lâm.” Đây là bạn tri giao thuở còn sống của Sầm Chấn Đông.
“Hai chị em cháu…” Nghẹn ngào khó nén, “Nhất định phải sống cho tốt…”
Mặt Sầm Vân Nhi đẫm lệ.
Sầm Đóa Nhi không khóc, nhưng cánh môi run rẩy, trông còn đau lòng hơn cả khóc.
“Đứa trẻ ngoan, hãy bớt đau buồn.”
“Cảm ơn bác, mời bác vào bên trong…”
Một tiếng thở dài thật dài.
Những người hôm nay có mặt, ngoài bạn bè lâu năm của Sầm Chấn Đông, đối tác hợp tác của Sầm Thị và họ hàng thân thích ra, còn có phóng viên các tờ báo lớn.
Thuở còn sống, Sầm Chấn Đông rất thích làm từ thiện, quan hệ với giới truyền thông rất tốt, không chỉ ra tay hào phóng mà còn vô cùng thân thiện, xưa nay chưa bao giờ ra vẻ ông chủ lớn, vì thế rất được lòng trong cánh phóng viên.
Ngay cả các tạp chí lá cải cũng chưa bao giờ bới móc chuyện của Sầm gia.
Đủ để biết được sức hút của con người Sầm Chấn Đông lớn đến thế nào.
Trong linh đường, ở giữa đặt chiếc quan tài thủy tinh, Sầm Chấn Đông nằm trong đó, thần thái an tĩnh.
Hai bên đặt vòng hoa, trên thư án là những dòng chữ kính viếng.
Tiếng nhạc hiếu buồn bã, bầu không khí ngưng trọng.
Giang Dự đứng ở ngoài cửa ra vào cùng với Tần Thiên Kỳ, hai người đứng hai bên trái phải nghênh đón khách khứa.
Sầm gia đời sau không có con trai, Giang Dự là cháu, Tần Thiên Kỳ là con rể, gánh vác trách nhiệm thay con trai, đưa tiễn Sầm Chấn Đông về nơi an nghỉ.
“Khụ khụ…”
“Vào mặc thêm quần áo nhé?” Tần Thiên Kỳ mở miệng hỏi.
Từng trận mưa kèm theo gió lạnh, không giống như giữa mùa hè.
Tần Thiên Kỳ đã mặc thêm áo gió nhưng Giang Dự vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
“Không sao, khụ khụ…” Giang Dự khua tay, “Nghiện thuốc lá thôi mà.”
“Chỗ tôi có đây.” Nói xong, giơ tay ra móc.
“Không cần đâu.” Trong tình huống này, hút thuốc không được phù hợp cho lắm.
“Làm phiền cậu rồi.” Tần Thiên Kỳ thân là con rể, luận về quan hệ, đương nhiên thân thiết hơn so với người làm cháu như Giang Dự, dù có lên tiếng cảm ơn cũng không có gì kỳ cục.
“Nói quá rồi. Chú Sầm đối với tôi như cha ruột, đương nhiên tôi phải tiễn chú ấy đi nốt đoạn đường cuối cùng này.”
Hai người không nói chuyện nữa, tiến lên nói lời cảm ơn với khách khứa.
“Cũng gần đến giờ rồi.” Tần Thiên Kỳ giơ tay nhìn đồng hồ, “Đi thôi, vào trong đi.”
“Anh vào trước đi, tôi đợi thêm lát nữa.” Giang Dự nhíu mày, vẻ mặt có chút thấp thỏm.
Liếc nhìn sâu xa, “Vậy tôi vào trong trước đây.”
Nói xong, quay người đi vào trong.
Giang Dự khẽ ừ một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn hướng ra bên ngoài, cổ không tự chủ được mà vươn cao lên, dường như đang chờ đợi ai.
“Nhiên Nhiên…” Em nhất định không được lùi bước.
Cuối cùng, vào giây phút cuối cùng, cô đã đến.
Váy dài màu đen, mái tóc dài được kẹp lên bởi chiếc trâm gỗ mộc, cô gái cầm chiếc ô màu đen, yên lặng đứng nhìn.
Giang Dự thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ mưa phùn giăng khắp lối, cứ thế xông ra ngoài, đứng bên cạnh cô.
“Sao anh lại chạy ra đây? Áo ướt hết rồi…” Cô dịch ô sang che cho anh ta.
“Không sao, không cần lo cho tôi.”
“Anh vào trong đi…”
“Vậy, chúng ta cùng vào chứ?”
Cô mím môi, ánh mắt do dự.
“Nhiên Nhiên, em phải đối mặt với sự thật. Chạy trốn không thể giải quyết được vấn đề.”
Sầm Uất Nhiên không nói gì, ánh mắt trống rỗng, giống như con rối bị rút mất linh hồn.
Giang Dự đau lòng, nhưng không thể dung túng.
“Nhiên Nhiên!” Anh ta giơ tay ra, đặt lên đôi bờ vai gầy guộc của cô, lắc mạnh, “Em tỉnh táo lại đi!”
Cô chợt tỉnh lại, ánh mắt tập trung.
“Giang Dự, đó không phải là đồ của tôi, tôi không thể…”
“Chú Sầm để lại cho em, em không cần, chẳng lẽ em muốn chú ấy chết mà không được nhắm mắt hay sao?”
“Không, tôi, tôi không muốn…” Cô lắc đầu, nước mắt từ khóe mắt chảy ra, rơi xuống gò má.
“Đó là thứ em đáng có được!”
“Đáng có được?” Cô cười tự giễu, “Là do tôi ký giấy đồng ý, nếu tôi không ký, không chừng…”
“Em tỉnh lại đi! Chú Sầm mắc bệnh ung thư! Vốn dĩ đã vô phương cứu chữa, em chỉ là đưa ra một quyết định chính xác trong thời điểm chính xác, kết quả tốt xấu thế nào không phải là chuyện em có thể khống chế được, cho nên, em đừng tự giày vò bản thân mình nữa!”
“Không, không đúng, nếu như tôi không ký…”
“Em bắt buộc phải ký! Ký rồi mới có hy vọng, cho dù cuối cùng không được như ý, nhưng cũng không thể phủ nhận được quyết định của em lúc đó là hoàn toàn chính xác!”
“Nếu đổi lại là anh, thì anh có ký không?”
“Có. Nhiên Nhiên, em còn không hiểu hay sao? Ký và không ký không có khác biệt gì cả, chú Sầm… cuối cùng vẫn phải rời đi mà thôi.”
“…” Cô mím môi, ánh mắt lộ vẻ bướng bỉnh.
Giang Dự nắm lấy tay cô, Sầm Uất Nhiên tránh ra, lúng túng ngước mắt lên, “Tôi muốn đi về.”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Người nằm bên trong kia là cha ruột của em, em nhẫn tâm nhìn ông ấy cô độc lên đường sao?”
“Sao ông ấy lại có một mình? Ông ấy có vợ, có con gái…”
“Nhưng người ông ấy muốn gặp nhất là em, Sầm Uất Nhiên!”
Thân hình cô gái lắc lư.
“Đừng trốn tránh nữa, có một số chuyện không phải em muốn trốn là trốn được, cũng không phải em không tranh giành là có thể tốt được.”
Vẻ mặt cô sợ sệt.
Giang Dự không nói nữa, đợi cô đưa ra quyết định cuối cùng.
Một lúc sau, một tiếng thở dài khẽ vọt ra, “Đi thôi.”
Người đàn ông như trút được gánh nặng.
Khi Giang Dự đưa Sầm Uất Nhiên vào, điếu văn đã đọc được một nửa.
Hai người đến bên quan tài lạnh băng, vừa khéo đứng hai bên trái phải hai chị em Sầm Vân Nhi và Sầm Đóa Nhi, mơ hồ có ý chỉ địa vị ngang nhau.
Tần Dung lạnh lùng liếc nhìn về phía họ, sau đó mặt không cảm xúc nhìn ra chỗ khác.
Đối với sự xuất hiện của một cô gái lạ mặt đột nhiên đến ngồi trên ghế người thân thích, mọi người hoặc dùng ánh mắt tò mò, hoặc tỉ mỉ, hoặc thăm dò nhìn cô.
“Đó là ai? Sao trước đây chưa từng gặp bao giờ?”
“Không có mà… sao cô ta lại đứng cùng Giang Dự?”
“Nhìn kìa, còn để tang kìa!”
“Không phải chứ… hai cô con gái của ông Sầm hôm nay đều có mặt, chẳng lẽ là bà con ở xa đến?”
“Bà con xa đến thì được đứng ở vị trí đó sao?”
Đọc văn điếu xong, sau khi mọi người ngồi xuống liền bắt đầu thầm thì thảo luận.
Đã có không ít người đoán ra được thân phận của Sầm Uất Nhiên, dù trong lòng thấy kinh ngạc nhưng nét mặt vẫn tỏ vẻ như không hề có gì.
Quả nhiên, thiên hạ không có con mèo nào không biết ăn vụng, cho dù là một người xưa nay có danh tiếng rất tốt như Sầm Chấn Đông…
Đám truyền thông phản ứng nhanh hơn nhiều, dựa vào khứu giác nhạy bén độc đáo, từ khoảnh khắc Sầm Uất Nhiên đước vào, họ đã ngửi được luồng khí tức bát quái bất thường.
Xem ra, lời đồn đại những ngày trước cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ…
Hôm nay là ngày phân chia tài sản, Sầm Thị sẽ thuộc về ai, và khối tài sản khổng lồ đứng tên Sầm Chấn Đông rốt cuộc sẽ đi về đâu là tiêu điểm quan tâm của đa số mọi người.
Xem ra, sắp có kịch hay để xem rồi…
Lúc này, một loạt tiếng bước chân từ xa truyền đến, một người đàn ông mặc áo vest đi giày da cầm một xấp giấy tờ đi đến.
Anh ta nói, “Không sớm không muộn, vừa đúng lúc.”
Đám đông bắt đầu nổi lên tiếng xì xầm bàn tán.
“Là Trương Lư!”
“Cái gì? Là anh ta á? Hình như… không giống lắm, nhìn trẻ quá!”
“Không sai, đúng là anh ta! Xem ra là muốn nhờ truyền thông tuyên bố di sản…”
Bởi vì, Trương Lư chính là cố vấn pháp luật cá nhân của Sầm Chấn Đông.
Bình thường rất ít khi lộ mặt, cho nên, hôm nay, anh ta xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là trùng hợp ngẫu nhiên…
Dù sao thì mọi người đều không phải là người mù, chính thức như vậy, hơn nữa còn trống giong cờ mở.
Mọi người cùng trông đợi, ai nấy đều đã nổi lòng tò mò…
Bình luận